Vợ Tôi, Cô Ấy Là Nhà Văn

Theo đúng lịch trình, buổi chiều tôi cùng cô ấy đi văn miếu, cơ bản tôi có lạc đường nên phải lòng vòng mất mấy vòng.
Trời mùa hè nóng nực, thật khó chịu.
Nhưng tôi sợ cô nhóc đằng sau mệt nhiều hơn là bản thân mình. Biết vậy tôi không đem cô ấy đi cùng nữa.
Hình như cô ấy cũng biết tôi mệt, nên ngồi yên không động đậy nữa.
Tôi quên mang thẻ sinh viên, đành phải dùng vé thường. Cô ấy xếp hàng mua vé cho hai đứa.
Vui vẻ nhìn tôi. Mồ hôi chảy đầy trán,
Đi vào bên trong,lúc đó tôi mới biết cô ấy thích những đồ nhỏ xinh.
Cô ấy nhìn kết cấu những cột gỗ, nói với tôi rằng, để xây dựng được cái này thì phải biết bao công sức, hành hạ nhân dân.
Điều đó là dĩ nhiên, có công trình xây dựng lớn nào mà không dính đến bóc lột, cái chết đâu chứ.
cô ấy, lại đau lòng.
#
Rất nhiều học sinh sinh viên đến đây chụp bằng tốt nghiệp, tôi nhớ đến khoảng thời gian trước kia, khi còn cấp 3 cũng như vậy. Quay sang bên cạnh, cô ấy đang suy tư gì đó.
Tôi dùng một tay ôm lấy cô ấy, cô ấy mất thăng bằng, hơi ngả người vào tôi. Có lẽ hơi bất ngờ nên tôi vội buông ra.
Đôi lúc, tôi thực sự muốn ôm cô ấy vào lòng, thật chặt.
Nhưng khi ấy tôi còn trẻ, không hiểu biết, cũng không đủ trưởng thành như bây giờ. Đã qua mất thời gian đẹp đẽ để tôi có thể ngông cuồng một lần.
Nếu quay lại, nhất định tôi sẽ điên vì yêu một lần, hi vọng người đó...
Tôi vẫn nghĩ, tôi có nhiều lựa chọn, bởi quả thật tôi không phải vườn không nhà trống, mà có nhiều người theo đuổi tôi. Thông minh hơn cô ấy, xinh đẹp hơn cô ấy, xuất sắc hơn cô ấy.
và tôi còn trẻ, không nên nóng vội.
Nên thời gian dài đó, tôi đã bỏ lỡ cô ấy.
Thời gian, chẳng thể quay lại quay lại nữa rồi.
#
Lần thứ hai tôi cùng cô ấy đến hồ Hoàn Kiếm, nhưng cảm giác không như lần đầu, chúng tôi suy tư hơn, khoảng cách cũng xa xôi hơn. Cô ấy nhìn xa xa về phía ngọn tháp, sự cô độc của cô ấy, tôi mãi chẳng thể nắm kịp.
Tất cả mọi thứ tôi nói để từ chối cô ấy, tuy không phải là nói dối, nhưng........tất cả, đều là ngụy biện khi tôi chẳng hiểu gì về con người cô ấy.
#
Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lớn, tôi rất thất vọng về cô ấy, tôi nói với cô ấy rằng người như cô ấy không thể chờ đợi tôi.
Cô ấy hay đi, tiếp xúc rất nhiều người rất dễ rung động, và tôi sẽ chẳng là người cuối cùng cô ấy dừng lại bên đời.
Mọi thứ tôi thấy rất nực cười.
Sự quen nhau tình cờ, lời tỏ tình chóng vánh. Mọi thứ chẳng có gì là mãi mãi.
Cô ấy nói, cô ấy không muốn mất tôi, cô ấy nói có thể để mọi chuyện về ban đầu được không, để cô ấy có thể tiếp tục được làm phiền tôi. Tôi chỉ đáp lại: " Tùy cậu".
Lúc đó đã hơn 2 giờ sáng. Tôi bắt cô ấy đi ngủ, tôi thấy cô ấy offline nhưng không biết có chịu đi ngủ hay không. Bởi cô bé của tôi là người hay suy nghĩ, rất hay tự hành hạ mình, làm sao tôi có thể an tâm cho được.
Sau này nhắc lại chuyện này, cô ấy nói mấy ngày sau đó tâm trạng cô ấy rất tệ, mất ngủ triền miên.
Cô ấy bị trầm cảm rất nặng. Cô ấy còn không chịu ăn uống, đó cũng là lần đầu tiên cô ấy biết bỏ ăn bỏ uống vì một người.
Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, hình như tôi chỉ làm cho cô ấy khổ tâm.
Cô ấy mắng tôi:
- Anh nghĩ ai cũng vô tâm được như anh hay sao? Anh làm cho cả quãng thời thanh xuân đẹp đẽ của em sống như một bà già đau khổ, lúc nào cũng nghĩ là tự mình đa tình. Quả thật, em hồi đó không có mắt nhìn tốt nên mới chọn người như anh. Để bay giờ, thích cũng đã lỡ thích rồi, lại còn sâu đậm như thế này. Ông trời quả thực bất công với em quá.
Tôi nín lặng, ôm chặt lấy cô ấy. Hôn thật lâu lên trán.
-Vợ ơi, tha lỗi cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui