-Yến tử, nghe anh giải thích đã
Cô ấy đi chân trần, nhất quyết không chịu dừng lại, cô ấy gạt tay tôi ra.
-Tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, mau về với cô bệnh nhân nóng bỏng đang cần anh đi.
Tôi cầm tay cô ấy kéo lại, cô ấy quay người tát tôi.
Nước mắt cô ấy giàn giụa trên khuôn mặt.
Tôi thấy lòng mình tan nát.
Cô ấy khóc, cô ấy lùi xa tôi một khoảng, nước mắt không ngừng, cô ấy vừa dùng tay gạt nước mắt, vừa nói:
-Hải Đăng,,,tôi quen anh hơn 7 năm, 7 năm anh học đại học, dù anh có ở bên cô gái nào tôi cũng chẳng thể làm gì... anh biết không đau khổ nhất không phải là ghen, mà đến quyền để ghen tôi cũng không có. Anh không cho tôi bất cứ một danh phận nào, tôi nhìn anh, chỉ có thể cam chịu nhìn các cô gái khác vây quanh anh, bản thân chỉ có thể tự nhủ...nếu anh có chút tình cảm với tôi thì anh sẽ tự khắc tránh xa những cô gái đó. Nhưng anh tất nhiên cũng thích hào nhoáng, gái vây quanh , sao nỡ lòng đuổi hết chứ...
-Yến tử...
-Năm anh tốt nghiệp, anh có biết tôi lén đi theo anh, năn nỉ đồng nghiệp anh để có thể chụp một bộ anh lúc anh khám bệnh. Tiếp xúc với bệnh nhân nhiều như vậy,dĩ nhiên tôi biết anh không phải không có cảm giác khi chạm những vùng nhạy cảm của họ. mang danh nghĩa bạn gái anh, tôi càng không có quyền để ghen với bệnh nhân của anh. mà phải cười đầy tự hào, rằng anh đang cứu người. Khi tôi cưới anh, đôi khi chúng ta làm tình, tôi nghĩ, cảm giác khi anh động chạm vào tôi, chắc cũng chẳng khác gì những bệnh nhân ấy. chỉ là anh có quyền sử dụng sâu hơn mà thôi,
-....
-Tôi nhỏ nhen như thế đấy, một lần cầu xin anh, anh nói tôi phải suy xét bản thân. Vì anh, tôi chấp nhận tất cả tôi đều là tôi sai, tôi chẳng có quyền gì cả,rốt cuộc, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? anh, có thực sự.....bao giờ yêu tôi lấy một chút. Hay vì tôi bám theo anh bao nhiêu năm trời nên anh mới chấp nhận . Đúng, tôi rất sợ mất anh, sợ từng giây từng phút, ngay cả khi anh ôm tôi, tôi cũng sợ một ngày , anh sẽ rời xa tôi.
-yến tử
-Đừng gọi tên tôi, anh im lặng đi, làm ơn, hãy để tôi yên lúc này.
Cô ấy vò mái tóc, lùi xa tôi,
Nhìn cô ấy đi, tôi thực sự không có sức để mà đuổi theo.
Tôi cũng không có tư cách để mà đuổi theo.
-yến tử, xin lỗi em, anh là thằng tồi...
#
Cô ấy mấy hôm nay không về nhà, điện thoại cũng không hề mang theo, facebook cô ấy hoạt động mấy ngày trước.
Tôi vẫn phải đến bệnh viện đi làm, giờ này, không biết cô ấy đang ở đâu, làm gì. Tôi gọi về cho gia đình hai bên, nói khéo nhưng cô ấy cũng không về bên đó.
Tôi không quen ai là bạn bè cô ấy cả, gọi cho nhà biên tập cô ấy hay gửi bài thì họ nói cũng lâu rồi chưa thấy liên lạc.
Yến Tử, lần này, cô ấy nhất quyết không tha thứ cho tôi rồi.
Tôi về nhà mỗi tối,tôi nhận ra, tôi yêu căn nhà của chúng tôi vì nơi này có cô ấy chùng chung sống. Thiếu cô ấy, nhà vẫn chỉ là nhà, cũng chẳng khác gì nhà trọ. lạnh lẽo và cô đơn, chỉ là tạm bợ.
Chính cô ấy mới làm nên một căn nhà bền vững, với tiếng dép lê lẹt đẹt, tiếng dao thái rau, tiếng nồi cơm tỏa mùi gạo dẻo.
Mùi hương của nước xả vải nơi cô ấy phơi quần áo ở ban công.
Nơi cửa sổ đầy những hộp kem cô ấy trồng hoa.
Những tờ giấy ghi chú vàng xanh đỏ cô ấy dán khắp tường, nay hết chất keo rơi xuống sàn.
Kem trong tủ lạnh, mãi chẳng thấy vơi. nằm im lìm đầy thương tiếc.
Có phải em cũng như chúng, buông tôi rồi phải không?