Vợ Tôi, Cô Ấy Là Nhà Văn

15 : trời sinh một cặp
Cô ấy có sở thích đặc biệt, là xem phim đam mĩ, nhưng phải có cảnh H cô ấy mới có hứng thú, nhưng cô ấy nói với tôi. Cô ấy không phải hủ nữ, cô ấy có thể vô tư nói ra những vấn đề nhạy cảm.
Đối với một số người mà nói, cô ấy biến thái.
Nhưng tôi học y,,, các bộ phận con người..và một số liên quan,tôi nắm rất rõ. Thế nên cô ấy không bao giờ ngại ngần nói với tôi những điều vô cùng là….bỉ ổi.
Tôi hỏi cô ấy, tại sao lại thích tôi.
Cô ấy nói : cô ấy chữa bệnh tinh thần, tôi chữa bệnh thể xác, chúng tôi, trời sinh một cặp.
16 :Yêu được chưa ?
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, tôi được bằng giỏi và được nhận ngay vào bệnh viện. Bố mẹ tôi, bạn bè rất mừng cho tôi.Tôi mải mê tiệc tùng với họ hàng bạn bè, quên mất cô ấy, quên mất có tình yêu chờ tôi lâu như vậy.
Tận một tuần sau khi tốt nghiệp, tôi mới tìm cô ấy, mới nhận ra cô ấy không còn là cô bé 7 năm về trước hay lẽo đẽo theo tôi.
Cô ấy trưởng thành rồi.
Vẫn ánh mắt nhìn thẳng vào tôi năm nào, cô ấy nói :
‘ ‘ Tốt nghiệp rồi, yêu được chưa ?’’
Tôi kéo cô ấy lại gần mình, lần đầu tiên tôi hôn một cô gái, khi tôi 25 tuổi.
Xin lỗi em, đã để em chờ anh lâu như vậy
17 : cầu hôn
Tôi định đi làm một thời gian rồi mới tính đến chuyện kết hôn, nhưng thoát ra khỏi việc học tôi mới nhận ra, sao cô ấy nhiều ong ong bướm bướm vây quanh thế
Bấy lâu nay, cô ấy một mình chống chọi để đợi tôi
Quả thật, tôi xúc động vô cùng. 7 năm, tôi chưa một lần nói thích hay yêu cô ấy, không cho cô ấy 1 hi vọng để chờ tôi.
Tại sao, cô ấy lại có thể…

Sau này tôi có hỏi cô ấy về thắc mắc đó, cô ấy nói rằng : anh không nói nhưng anh hành động của anh cho em hi vọng,
Cô ấy còn nói : không phải cái gì cũng phải nói ra rành mạch dduocj, có một thứ ngôn ngữ dấu hiệu nằm ngoài câu chữ.
Cô ấy luôn làm tôi cảm động như vậy
Lần đó, khi tôi nhận ra, tôi có khả năng mất cô ấy như chơi nếu không làm gì đó. Thế là một nagày gần nhất, tôi mới mời được đầy đủ hai bên gia đình đến nhà hàng.
Tất cả mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tôi mới gọi cô ấy đến.
Nói thật tôi hồi hộp, tôi sợ cô ấy chán tôi rồi, chứ một chốc tôi lại đưa tay sờ vào túi, tôi cảm thấy chiếc hộp vuông nhỏ như động đậy.
Cô ấy phải đi nộp bản thảo, tận 20 phút sau mới hồng hộc chạy đến. Thấy người lớn hai bên chưa ai gọi món, mà đợi cô ấy, cô ấy rối rít xin lỗi,
‘ ‘ con xin lỗi, để mọi người đợi lâu quá, con bị kẹt xe mà anh Đăng đâu ạ ?’’
Đèn trong nhà hàng vụt tắt.
Lúc sáng trở lại thì tôi đã quỳ đúng tiêu chuẩn trước mặt cô ấy.
Cô ấy đưa tay lên miệng, xem chừng rất xúc động.
Tôi cũng xúc động,tay cầm hộp nhẫn run run, tôi nói
‘ Yến Tử, kể từ khi anh gặp em, đến nay đã bảy năm. Bảy năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Anh biết, em đã luôn dõi theo anh. Kiên định chờ anh. Em đã bỏ qua cho anh bao sự vô tâm, thờ ơ. Bảy năm, em buồn em đau anh không hề biết đến, lúc em cô đơn, anh cũng không thể ở bên. Yến Tử, cảm ơn em đã kiên nhẫn chờ anh,Yến Tử, có thể cho anh một cơ hội dùng phần đời còn lại để tìm hiểu em, bù đắp cho em những năm tháng trước kia không? Cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Yến Tử, làm vợ anh nhé?’’
Cô ấy im lặng nhìn tôi, rồi bật khóc, cô ấy vừa khóc vừa mắng tôi:
‘ nói gì mà dài dòng vậy, làm người ta xúc động muốn chết’’
Tôi bật cười, ai có mặt ở đó cũng bật cười cả, tôi mắng nhẹ:
‘ Thế giờ có lấy không?’’
Cô ấy mếu máo: Có
Tôi đứng dậy, đeo nhẫn vào tay cô ấy, tôi thề, đó là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.
18: trước ngày cưới
Tôi cứ nghĩ cô ấy là nhà văn thì thường phải rất thận trọng và tỉ mỉ cho đám cưới, nhưng ngược lại, cô ấy rất bàng quang, chỉ có tôi là vừa chạy việc ở bệnh viện vừa lo cho khách khứa đám cưới.
Thật là mệt muốn chết.
Cô ấy biến mất trước hôm cưới,làm tôi sợ hãi cô dâu bỏ trốn mà phải vội vã đi tìm.
Lúc tìm được cô ấy thì thấy cô ấy đang đánh chén cốc chè to đùng ở một tiệm gần trường đại học của cô ấy.
Tôi không kìm được mà mắng cô ấy sao không lo đám cưới mà lại chạy ra đây.
Cô ấy chỉ nhìn tôi cười không nói gì.
Tôi ngồi được một chút thì chủ quán là một chú trung tuổi ra tiếp :
‘ Yến, là bạn trai à ?’’
Cô ấy có chút gượng gạo đáp
‘ Anh ấy là chồng chưa cưới của con, mai tụi con kết hôn’’
Chú à một cái, rồi vỗ vai tôi.

‘ Vợ cháu là khách quen ở đây, 6,7 năm rồi. Chưa bao giờ chú thấy nó đi cùng một người con trai đến đây ăn , trân trọng nhé, kết hôn rồi,đừng để vợ một mình như trước’’
Tôi bỗng dưng thấy xấu hổ, cô ấy bao năm vẫn âm thầm chịu đựng như thế.
Vừa nãy tôi còn mắng cô ấy.
Tôi, đúng là tồi mà.
18. Về thăm ngoại
Người nhà của tôi rất cưng cô ấy, còn hơn cả tôi ấy chứ.
Nhất là ông ngoại, lần tôi đưa cô ấy về thăm ông ngoại ra mắt. Tôi tưởng cô ấy rụt rè, ai dè, vừa gặp ngoại, cô ấy đã tíu tít :
‘ Ngoại, để con bóp vai cho ngoại, con rất giỏi bấm huyệt nha’
‘ Ngoại, con nhổ tóc sâu cho ngoại đỡ ngứa nha’
‘Ngoại, con nấu món bánh trôi gia truyền con học lỏm từ bà ngoại cho Ngoại nhé «’

Tôi méo mặt nhìn vợ tương lai đây.
Chỉ nửa buổi, cô ấy đã lấy hết tình cảm của ông tôi rồi.
Tôi chỉ muốn xem tin tức một chút mà cô ấy đã gào lên :
‘ Ngoại ơi, Hải Đăng không cho con xem ti vi’’
‘ Ngoại ơi, Hải Đăng không cho con ăn bánh’
‘Ngoại ơi, Hải Đăng không phụ con nấu cơm’

Điệp khúc ấy còn dài mãi.
19.Chúc mừng năm mới
Cuối cùng đã hết đợt rét căm da căm thịt, còn một tuần nữa là đến tết nguyên tiêu. Tôi bận việc ở bệnh viện, lại một mình cô ấy đem bánh trái đi thăm hết họ hàng gia đình bên nội bên ngoại. Đến tận chiều 30 tết, tôi mới xin đổi ca để về nhà với vợ.
Nhà cửa vợ tôi đã dọn dẹp hết,rất sạch sẽ, mâm ngũ quả cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng cô ấy không ở nhà

Gọi điện thì mới biết cô ấy đang đi dạo công viên gần nhà, tôi đi bộ ra tìm vợ, thấy vợ đang nói chuyện với một cặp vợ chồng già.
Ông già được ngồi xe lăn cho bà vợ đẩy,
Vợ tôi rất khác người, tuổi như cô ấy thường nói chuyện với những người trẻ tuổi,đi shopping này nọ, nhưng cô ấy thì không, nếu rảnh cô ấy đi dạo công viên trò truyện với những người lớn tuổi.
Cô ấy nói, với bất kì ai, cô ấy đều học được một điều gì đó.
Cô ấy thích hầu chuyện người già, nghe họ kể những gì họ đã làm, đang tiếc nuối
Cô ấy nói, người già rất cô đơn, cái cô đơn của họ không giống với cái cô đơn lạc lõng của người trẻ
Mà là sự cô đơn, của một thời xa vắng
Tôi nắm bàn tay cô ấy, cùng chúc họ ăn têt vui vẻ
Lâu lắm rồi, tôi mới được nắm tay cô ấy đi dạo, tôi nói
‘ Về già, anh sẽ đẩy xe cho em’
‘ Nhớ đấy, em sẽ ghi âm lại’
Tôi yêu vợ, từ lúc nào tôi không biết, cô ấy cứ nhẹ nhàng bước vào tim tôi như vậy, đến khi tôi nhận ra thì tình cảm đã quá sâu sắc rồi.
Tình yêu của chúng tôi không gặp phải sự phản đối này nọ, hay ghen tuông , mà còn cần nhiều hơn sự dũng cảm, kiên định chờ thời gian đi qua.
Thời gian cuốn trôi tất cả, nhưng cô ấy vẫn đứng đó, chờ ngày chúng tôi hạnh phúc.
Khoảng khắc giao thừa, tôi ra đường cùng vợ xem bắn pháo hoa.
Bàn tay tôi vẫn đan chặt tay cô ấy,
-Yến Tử, chúc mừng năm mới
-Hải Đăng, năm mới vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận