Vợ Tôi, Cô Ấy Là Nhà Văn

Tôi chưa thấy vợ tôi ghen bao giờ, nhưng mà việc cô ấy gia trưởng cấm đoán tôi qua lại với nữ nhân thì tôi đã được lĩnh ngộ từ rất sớm.
Hồi tôi quen cô ấy năm nhất, chúng tôi vốn không xác định quan hệ gì cả, nhưng cô ấy đã hành xử như là cô ấy là bạn gái của tôi.
Có lần cô ấy về nhà nghỉ cuối tuần, cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng: '' Dù tớ không có ở đấy, cậu cũng phải biết giữ mình". Lúc đầu cô ấy còn mềm mỏng nhưng về sau thì cấm đoán tuyệt đối, nói với tôi là không được cho con gái tiếp cận tôi, ngoại trừ cô ấy.
Cô ấy, không phải dạng vừa nha.
Rõ ràng cô ấy được nhiều nam nhân quan tâm, theo đuổi như vậy, tại sao còn cấm tôi chứ. Tôi đem thắc mắc giải trình với cô ấy, cô ấy gạt phăng đi, cô ấy tin tưởng bản thân cô ấy, còn tôi...hóa thành đồ lăng nhăng.
Lúc cô ấy nói như vậy, chẳng hiểu sao tôi lại có chút mặc định như lời cô ấy cấm. Tuy Sư Phạm cạnh Quốc gia nhưng phần lớn thời gian tôi học bên Khoa học nhân văn, rất xa chỗ cô ấy, tôi làm gì cô ấy cũng chẳng thể biết.
Nhưng hình như, tôi lại thích sự cấm đoán không điều kiện này.
Còn lí do, bản thân tôi cũng không lí giải được.
#
Tôi thuộc kiểu người không hay bộc lộ tâm tình của mình ra bên ngoài, vì ngoài gia đình mình ra, tôi vẫn nghĩ chỉ có một mình, cũng chẳng ai hiểu được tôi và hơn hết, nói ra có giả quyết được vấn đề đâu, thế nên, nhiều chuyện,tôi một mình phấn đấu tự giải quyết.
Tính cách độc lập từ đó mà hình thành.Có một lần,áp lực học đè nặng, tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi online mạng xã hội, cô ấy nhắn tin đến, chúng tôi chỉ nói vài câu tầm phào nhạt nhẽo như thường, nhưng không hiểu sao cô ấy biết tâm trạng tôi không tốt, rõ ràng tôi che giấu rất tốt rồi. Cô ấy gọi điện đến, tôi thắc mắc tại sao cô ấy biết, cô ấy nói do cô ấy cảm nhận được. Sự nhạy cảm của cô ấy, tôi biết hơn người bình thường rất nhiều, nhưng không nghĩ có lần tôi phải thua như vậy.
Thỉnh thoảng khi tôi rảnh, thường là đêm trước chủ nhật, thì chúng tôi có thể nói chuyện với nhau.
Có lần dai dẳng mãi đến hơn 1 h sáng hai đứa mới chịu đi ngủ, mà đến giờ nhớ lại, tôi cũng chẳng nhớ nổi mình có chuyện gì lắm thế không biết, mà vốn tôi không có chuyện, chỉ có cô ấy lải nhải mà thôi.
Chưa yêu nhau mà đã thế này, nếu tôi đồng ý làm người yêu cô ấy thật thì không biết đến cỡ như thế nào nữa. Tôi thực không dám tưởng tượng.
Cái giọng điệu trẻ con ấy,nhiều năm sau vẫn không thay đổi
#
Tôi phải thừa nhận, cô ấy rất lắm chuyện, mà toàn chuyện không đâu, có lúc tôi thấy phiền thật sự, muốn bỏ quách cô ấy đi, chẳng thèm bạn bè gì nữa hết.
Tối hôm đó, tôi mới ăn tối xong thì nhận được tin nhắn của cô ấy kêu là bị dị ứng. Kèm theo một loạt từ ngữ và hình ảnh biểu lộ cảm xúc.
Cô ấy mới từ nhà lên, không hiểu nước bên nhà trọ cô ấy kiểu gì mà mặt mọc tùm lum những hạt mẩn nhỏ.
Đã thế cô ấy lại còn ngớ ngẩn đến mức ra sức gãi vì ngứa. Đồ đại ngốc, ngốc hết chỗ nói.
Tôi ở xa cô ấy như vậy , chẳng thể giúp được gì.Chỉ có thể kêu cô ấy đi mua thuốc trước, một lát sau thấy cô ấy nhắn lại rằng các nhà thuốc gần đó đã đóng cửa, dù gì cũng gần đêm rồi.
Tôi hơi bực, cô ấy chẳng bao giờ biết chăm sóc sức khỏe cho bản thân, nhưng vẫn phải dịu dàng an ủi cô ấy. Hôm sau thì cô ấy đến bệnh viện khám, kêu tôi là bị tiêm tận hai mũi, đau muốn khóc.
Sau này nghe cô ấy kể lại, cả cái phòng khám hôm ấy, cô ấy đứng lóc chóc toàn đám trẻ con,chỉ có cô ấy là hơi người lớn một chút và một ông bị cao huyết áp. Một đứa trẻ khóc là cả đám rộ lên khóc cùng, cô ấy đau hết cả đầu. Chính cô ấy cũng làm chị y tá khó xử khi cứ kêu gào làm chị không lấy được ven. Lí do, vì cô ấy quá mập.
Và cô ấy lải nhải hoài làm chị y tá cũng phát run.
Cô ấy chẳng biết làm gì, chỉ có thể nằm cạnh cái giường ông cao huyết áp và nói chuyện.
Thật không đỡ được cô ấy.
Cô ấy là nhóc phiền phức nhất mà tôi từng gặp cho tới thời điểm đó.
#
Cuối cùng, tôi cũng chứng kiến được cô ấy ghen là thế nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui