Rời khỏi lăng bác, cũng đã tầm giữa trưa, tôi kiếm một cái ghế đá để cùng cô ấy ngồi nghỉ một chút.
Cô ấy xắn tay áo lên cho bớt nóng, ngón tay cô ấy bụ bẫm trắng trẻo, nhìn rất đáng yêu.
Nếu nói chuyện bình thường nhìn mặt thì không sao, nhưng lúc tôi kêu cô ấy quay ra để tôi nhìn thì cô ấy lại trốn tránh.
Cô ấy ngại, quả thật cô ấy không xinh, dáng cũng không đẹp,thỉnh thoảng nói chuyện, tôi biết cô ấy tự ti.
Cô ấy dựa vào vai tôi, hình như cô ấy ngủ, tôi thấy mọi thứ yên bình,cô ấy nói vai tôi rất êm, cô ấy rất thích dựa.
Cô ấy vẫn hay nói, tôi cho cô ấy cảm giác an tâm, khiến cô ấy an yên ở bên cạnh không phải lo nghĩ. Tôi giống như cây trụ chống trời của cô ấy, khi mệt mỏi, cô ấy muốn nghe giọng tôi, cô ấy gọi tên tôi rất nhiều lần, chỉ để nghe tôi đáp dịu dàng " ơi"
Được nghe giọng tôi,đó là điều khiến cô ấy yên tâm nhất thế giới, nhưng tôi lại vô tâm quá nhiều. Hiếm khi dành thời gian cho cô ấy.
Tôi dẫn cô ấy đi ăn trưa, quyết định ăn cơm bụi là quyết định sai lầm nhất trong ngày đẹp trời hôm ấy, đồ ăn thì tệ hại, cô ấy chỉ ăn được chút xíu rồi thôi.
Chúng tôi vào công viên bách thảo để nghỉ ngơi, chiều sẽ đi Văn Miếu ở gần đó.
Lúc tôi ra dựng xe thì nghe thấy người bán vé công viên lớn tiếng với cô ấy" Vé xe quan trọng nhất đây này nàng ạ"
hóa ra người bảo vệ đưa cho cô ấy ba vé, 1 vé xe , 2 vé vào cửa. Cô ấy chỉ cầm vé vào cửa mà quên mất vé xe.
Tôi thở dài, chẳng bao giờ có thể yên tâm với cái nguời này. Cô ấy thấy tôi mắng đưa vé xe cho tôi cầm thì cô ấy có nói một câu:
-Giá trị của cậu chỉ tương đương với 2 ngàn.
Tôi nhìn vào vé, hóa ra vé vào cửa mỗi người là 2 ngàn.
Tôi không chịu kém cạnh, hiên ngang đi trước, nói với cô ấy cầm chai nước trong giỏ xe.
Tôi thấy cô ấy giơ nắm đấm.
Khóe miệng tôi không chịu được , khẽ cong miệng cười.
Đợi người này lớn, còn lâu lắm.
#
Tôi vốn không tin có gì là vĩnh hằng, cho đến khi tôi gặp cô ấy.
Lúc ngồi ghế đá trong công viên bách thảo, bên cạnh một cây lớn.Tôi nói với cô ấy là cây cũng có tuổi thọ nhất định, rồi cũng đến một lúc nào đó chết đi, sẽ chẳng có gì là mãi mãi.
Cô ấy chỉ cho tôi thấy những hạt mầm bên cạnh gốc cây, chúng đang nhú những mầm xanh. Cô ấy nói, chúng là hạt của cây lớn này,chúng đang tách vỏ và sẽ lớn lên thay thế cây lớn. Có một hạt nằm hẳn trên mặt đất, cô ấy nhẹ nhàng dùng ít đất lấp lên, miệng khẽ nói:
-Đó chính là sự sống vĩnh hằng.
Cô ấy làm tôi ngạc nhiên trong cách suy nghĩ, tôi quả thực không nắm bắt được.
Tình yêu của cô ấy có vĩnh hằng như thế không,
càng ngày tôi càng mơ hồ về con người cô ấy.
#
trên con đường lát đá, tôi dọa cô ấy có con giun dưới chân, cô ấy nhảy dựng lên hốt hoảng.
Cứ nghĩ cô ấy sợ giun nhưng kì thực không phải, cô ấy sợ dẫm phải nó, đó là một mạng sống, cô không muốn sát sinh.
Tôi cũng biết cô ấy thường ăn chay. Cô ấy cũng từng nói với tôi là cô ấy muốn đi tu, nhưng cô ấy nhiều tạp niệm quá, không có duyên nơi nhà Phật.
Hoàng Dương yến, cô tốt như vậy để làm gì, cuộc sống của cô có tốt đẹp hơn không? Hay lại chịu nhiều dày vò đau khổ từ những người xung quanh,vì một con vật bé nhỏ mà bật khóc.
Có lúc tôi sợ, sợ quen một người sâu sắc như thế này.
Đó cũng là một phần lí do, khi cô ấy nói thích tôi, tôi đã từ chối mà đáp lại tôi chỉ coi cô ấy là bạn.
Lúc đó tôi thực tâm nghĩ, hi vọng cô ấy sẽ tìm được người thích hợp với cô ấy.
Nhưng duyên phân thật sự khó nói, quá khó nói, cũng giống như cô ấy, riêng chuyện này ,tôi nghĩ thượng đế đã sắp đặt sẵn rồi.