VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC


“Sắp cuối năm rồi, tới lúc đó con sẽ đem cô ấy về đây cùng nhau đón năm mới.”Ngồi trên ghế sô pha một lát, Hứa Thanh đứng dậy đi vào bếp xem cơm nấu tới đâu rồi, thuận tiện trò chuyện cùng Chu Tố Chi, nhỏ giọng nói, biểu ý một chút Khương Hòa đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha.“Cùng nhau đón năm mới?” Chu Tố Chi có chút kinh ngạc “con bé không về nhà sao?”“Lần trước không phải nói rồi hay sao? cô độc một mình, nhà ở đâu chứ.”“Hả?”“Cái thìa trên tay Chu Tố Chi dừng một lát, nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói: “Lần trước không phải là con nói đùa sao?”“Tất nhiên là không phải.”“…”“Bạn gái của con, đưa tới cùng nhau đón năm mới không được sao? nếu không cô ấy chỉ có thể ở chỗ kia của con một mình ăn mì.

Chúng ta ở đây ăn sủi cảo, xem đêm xuân còn cô ấy một mình đun nước nóng… ài, đáng thương.”“Được rồi được rồi, không phải chỉ đón cái năm mới thôi sao, đón một bên đi.” Chu Tố Chi không kiên nhẫn “đưa tới là được rồi.”Dừng một lát, bà ấy lại quát Hứa Thanh đang chuẩn bị ra ngoài: “Hai đứa… hiện giờ là tình huống gì?”“Bạn trai bạn gái a, đây đều đã đưa tới cho mẹ nhìn rồi, còn có thể là tình huống gì?”“Ngày ngày ăn ở cùng nhau?”“Không sai biệt lắm.”Chu Tố Chi trầm mặc giây lát, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể nói: “Nuôi một người bạn gái tiền có đủ tiêu không?”“Đủ, nuôi một người bạn gái con nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, cái này mẹ yên tâm đi.”Hứa Thanh mua thêm một cái máy tính nữa cũng chính là vì chuyện này.


Nếu Khương Hòa chơi trò chơi, hai người chung nhau một máy tính thì có như thế nào cũng không đủ để phân chia, trừ phi một người dùng cả ngày còn một người chơi cả đêm.“Hai người sống tốt cuộc sống của chính mình là được, đợi một ngày nào đó con thực sự không ăn được cơm nữa sẽ để hai người giúp con an bài một công việc.

Con còn trẻ như vậy, thử làm chút chuyện mà mình thích, thực sự không cần phải dụng tâm nhiều như vậy.” Hứa Thanh nói “mẹ có thời gian thì giúp con khuyên cha một chút.”“Con cũng biết để ông ấy giúp con an bài công việc a.” Chu Tố Chi hé mắt nhìn anh ta.“Người một nhà không nói chuyện hai nhà, chính là ông ấy… nói không rõ.” Hứa Thanh lắc đầu “an bài là tốt, nhưng hiện giờ không phải con còn trẻ sao, thử những việc mình thích nhiều một chút, dù sao không thành thì cũng không sao mà.Cho dù là ông ấy nói đúng, con cái gì cũng làm không thành, nhưng như vậy cũng có thể làm con chết tâm, an an phận phận để ông ấy an bài.

Nếu không mẹ nhìn con hiện tại như vậy có cam tâm không? Phải không, qua thêm vài năm nữa, đến tuổi rồi, nếu lại muốn làm những việc mình thích thì sẽ không còn tự do như vậy nữa, tới lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa.”“Con có chủ ý là tốt.” Chu Tố Chi liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Khương Hòa đang nhu hòa ngồi trên sô pha cũng yên tâm hơn nhiều.“Đừng có làm linh tinh, làm cái gì thì làm cho tốt, cha của con chính là sợ con làm thành giống như tiểu gia hỏa nhà dì con… đưa đĩa cho ta, dù sao có một người bạn gái quản thúc con, con bé quản được con không?”“Quản được, quản được.”“Vậy thì được, bưng ra đi.”Mùi tỏi xào thịt thơm nức được Hứa Thanh bưng lên bàn.


Chu Tố Chi bắt đầu bận rộn trong bếp, anh ta không tiếp tục vướng víu, ngồi trên sô pha bồi Khương Hòa xem ti vi.“Đây là gì?” Trên ti vi không biết đã bị Khương Hòa đổi kênh từ khi nào.“Đây là TV LCD.” Khương Hòa nói.“…Ừ, nó đích xác là TV LCD.”Hứa Thanh không tiếp tục hỏi nữa, dựa vào sô pha cầm tay nhỏ của cô ấy chơi.Trượt lên trượt xuống trên mu bàn tay bóng loáng, không có chỗ nào đặc thù, không không biết tại sao lại có kình lực lớn như vậy.Lẽ nào là nội lực?Khương Hòa mí mắt giật giật hai cái, có điều không có bất kỳ động tác nào, giống như chuyện gì cũng không phát sinh, tiếp tục xem ti vi của mình, dư quang khóe mắt len lén nhìn Hứa Thanh.Tên này thực thích nghịch tay của cô ấy.Đây chính là thích sao?Nếu như là Nhị Nương nghịch tay của cô ấy… phi, Nhị Nương mới không có kiểu kì quái như vậy.Trong lòng cô ấy đang suy nghĩ chuyện, lại nghe thấy tiếng xoong nồi trong bếp lẻng xẻng va vào nhau trong chốc lát, bỗng nhiên trở mình đem cánh tay của Hứa Thanh kéo tới trước mặt.“Ân?” Hứa Thanh nghiêng đầu “Làm gì vậy?”“Tôi nhìn xem.”Cân nhắc xem mình thích anh ta ở đâu.Tay này to một chút, móng tay sạch sẽ, cắt rất ngắn, trong lòng bàn tay rất dày…Hình như chơi không vui?“Em cũng rất thích sờ tay của anh?” Hứa Thanh buồn bực, cô nàng này là đang xem chỉ tay của mình?“Không thích.” Khương Hòa buông tay của anh ta ra ném về một bên.“Vậy em đây là làm gì?”Hứa Thanh mở tay ra nhìn lòng bàn tay của mình, những đường nét trông bình thường không có gì đặc biệt “em biết coi tướng không?”“Không biết.”“Được rồi, còn tưởng rằng mấy người hành tẩu giang hồ đều có kỹ năng.”Bên ngoài màn đêm dần dần buông xuống, trong phòng khách thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, hai phế nhân của xã hội đang ngồi trên ghế sô pha đợi đồ ăn chín, xem người trên ti vi bay tới bay lui đánh nhau bạch bạch bạch.Hứa Thanh từng hỏi cô ấy trong ti vi có giống với bọn họ khi đó không, rút kiếm liền muốn giết địch, kết quả là một chút cũng không giống.

Rút kiếm là muốn giết địch, sẽ không vác kiếm đánh qua lại lâu như vậy rồi lại bay đi…Đao cũng có thể cuộn lưỡi của chúng, không ai lãng phí binh khí như vậy.Hơn nữa chém người xong còn phải rửa sạch lưỡi kiếm, lưu loát soái khí trực tiếp cắm vào vỏ sẽ bị hôi thối, rất buồn nôn.Cũng may, những thứ đó đều là quá khứ rồi.Ở nhà cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, trong lúc ấy cũng không nói gì nhiều.


Hứa Văn Bân ở trong phòng sách buồn bực nửa ngày đã nghĩ ra cách làm công tác tư tưởng cho Hứa Thanh.

Trên bàn, nhìn Hứa Thanh và Khương Hòa hai người ngồi ở đó, lại đè nén lại suy nghĩ của mình.Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng xác thực tên nhóc này đã không còn là đứa bé ngày trước.Đặc biệt có một số chuyện còn hiểu biết nhiều hơn ông ấy.“Cha, hai người nghỉ ngơi sớm chút đi, chúng con quay về đây.”Ăn cơm xong đem bát rửa sạch sẽ, Hứa Thanh không ở lại lâu, cầm lấy áo khoác của hai người chuẩn bị mở cửa ra về.“Không ngồi thêm lát nữa?” Hứa Văn Bân nói.“Không ngồi nữa, muộn quá rồi.”Anh ta giúp Khương Hòa mặc áo khoác ngoài, lại chỉnh lại khăn mũ đội lên giúp cô ấy.

Bên ngoài trời lạnh, phải bảo hộ tốt một chút mới được.“Đây là gì?” Chu Tố Chi thấy thứ gì đó tròn vo rớt trên sàn nhà, còn ục ục lăn hai vòng, không khỏi hiếu kỳ nhặt lên giúp, kết quả là một củ khoai tây.Khoai tây để trong áo khoác?Khương Hòa có chút nghi hoặc, tên tiểu tử này lấy trong bếp.“Cô ấy ngũ hành khuyết thổ (khoai tây là thổ đậu) đem theo cái này tương đương bùa hộ mệnh.” Hứa Thanh nhận lấy lần nữa đặt vào trong túi áo của Khương Hòa.“Ngũ Hành khuyết thổ đem theo khoai tây?” Chu Tố Chi đối với hành động này có chút mê mang.“Đúng, còn rất tốt, hiện giờ vận khí của cô ấy rất tốt.”Hứa Thanh thuận miệng nói lung tung, chung quy không thể nói đây là phòng một ngày nào đó cô ấy một lời không nói mà quay về ngàn năm trước.Tuy rằng trước mắt lịch sử chứng minh là cô ấy không quay lại, nhưng… cô ấy thích đen theo thì đem đi.Chu Tố Chi lắc lắc đầu, không thể hiểu được những ý tưởng kỳ ba của người trẻ tuổi.“Lần sau tới sẽ chiên khoai tây cho hai đứa ăn, ăn vào bụng có lẽ có tác dụng hơn.”“Được, cô ấy thích ăn nhất là khoai tây.” Hứa Thanh cười.“Cảm ơn dì.”Khương Hòa lui lui tay áo muốn hành một lễ, lại không thể, cũng không biết ở đây hành lễ như thế nào, trực tiếp học theo ti vi cho bà ấy một cái khom lưng cúi người.


Mũ áo lông rớt xuống rơi trên đầu, nhìn Chu Tố Chi vừa kinh ngạc lại buồn cười.Khuê nữ này thực khẩn trương, cũng không sai biệt lắm với bà ấy khi gặp bà của Hứa Thanh lúc trước.“Được rồi, được rồi.

Trời tối rồi, trên đường chú ý một chút.”“Được, Vậy chúng con đi đây.”Hứa Thanh chào hỏi một tiếng, kéo Khương Hòa ra ngoài.Chu Tố Chi đưa ra tới cửa thì dừng bước chân, nhìn hai người bọn họ cùng nhau xuống lầu, chợt thở dài.Hai đứa này thực hợp, hi vọng sau này đừng có mâu thuẫn gì thì tốt.Cứ như vậy thì tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận