Vợ Tôi Là Bang Chủ


Thân thế của Cổ Tịnh là gì? Điền Tú Chân mặc dù rất muốn tìm hiểu, nhưng rõ ràng cô ấy có sự cảnh giác cao độ, hiện tại chưa phải là lúc để mình đặt ra câu hỏi.Cảm giác đau nhói lại xuất hiện làm Điền Tú Chân “xì” một tiếng than thở, cô muốn coi vết thương ra sao, bèn tự tháo cúc áo sơ mi ra để tiện vén tay áo xuống.Nghe tiếng thở mạnh của Điền Tú Chân, Cổ Tịnh thu lại khí áp nặng nề của mình, ngoảnh mặt lại đã thấy hành động đang vạch áo của Điền Tú Chân, xương quai xanh cũng vì thế mà phô ra trước mắt Cổ Tịnh, dây áo ngực đen đang đè lên vết bầm đỏ ngang vai, hơn nữa, khe ngực đang thoát ẩn thoát hiện, một sự gợi cảm kỳ lạ, mắt Cổ Tịnh như không rời đi được.Tuy nhiên, Cổ Tịnh nhanh chóng đánh tan suy nghĩ, bèn hỏi:“Cô xem có nhấc cánh tay lên được không?” - Cổ Tịnh nói với giọng dịu dàng hẵn ra mà bản thân cô cũng không hề để ý.Điền Tú Chân liền thử nhấc cánh tay lên và phát hiện càng đau hơn nữa, cô đã bị trật khớp, Cổ Tịnh người tập võ từ nhỏ đủ khả năng để chữa trị ngay tại chỗ cho cô, nhưng cô lại sợ người yếu đuối như Điền Tú Chân sẽ không chịu được cái đau, chỉ với việc vừa nắm lấy cánh tay của Điền Tú Chân thôi mà cô ấy đã rên rĩ lên như sắp bị ăn thịt.

Cổ Tịnh thật sự rất bất lực:"Sợ đau như vậy sao khi nãy lại giúp tôi, trong khi giờ chưa làm gì đã hò hét um xùm lên rồi.”“Hic, chị sợ đau thật, nhưng không hiểu sao chị cũng không muốn em bị thương, này là hành động tự nhiên theo quán tính, chị nào có muốn.”Lại không muốn mình bị thương, Cổ Tịnh không hiểu nổi đầu óc của Điền Tú Chân rốt cuộc chứa đựng thứ gì, cứ suốt ngày muốn bảo vệ mình, bộ cô ấy không ý thức được trình độ bản thân đến đâu sao?“Da tôi dày lắm, có xơi một gậy đi chăng nữa cũng không là gì, ngược lại với cô thì…”“Nè nè, bớt độc mồm độc miệng như thế, chị vừa mới cứu em đó, đồ vô lương tâm!”Thấy trên trán của Điền Tú Chân toát ra mồ hôi, Cổ Tịnh biết cô đang đau lắm, với người tiểu thư như cô chắc chắn được nâng niu từ nhỏ, có lẽ đây là lần đầu tiên bị thương đến vậy.

Chợt có một ý tưởng thoáng ra trong đầu Cổ Tịnh, cô nhớ cứ mỗi khi Điền Tú Chân nói lời ngon ngọt và tiến gần cô, đụng vào người cô là cô cảm thấy đơ toàn thân như bị chích thuốc gây tê.


Hay là mình thử làm vậy?Nhưng đó không phải là tính cách của mình, Cổ Tịnh rất nhè chừng, chưa tính đến việc mình bị ám ảnh tiếp xúc gần.

Mà dù sao đi nữa cô ấy cũng vì bảo vệ mình, nếu không kịp thời nâng khớp về lại vị trí sẽ càng nặng hơn.Nghĩ thế, cô gồng hết sức bình sinh tiến sát vào Điền Tú Chân, ánh mắt bí ẩn của cô nhìn chăm chú vào đôi mắt phượng quyến rũ ấy, tay cô giơ lên chùi mồ hôi trên trán của Điền Tú Chân, nhẹ nhàng vén 1 vài cộng tóc rơi trên trán ra sau vành tai, cô kê mặt sát bên tai Điền Tú Chân, mũi cô đụng vào vành tai nhạy cảm ấy, cô thủ thỉ với giọng nói đậm chất từ tính:"Chị ơi…"Vừa nghe tiếng gọi, dòng màu của Điền Tú Chân như đang chảy mạnh hơn trong huyết quản và dồn thẳng lên não, có luồng điện giật lan khắp tứ chi, mặt cô phút chốc đỏ bừng lên, nhịp tim cô đập loạn xạ, trong khi hành động của cô lại tê liệt không biết phản ứng.“Rắc” một tiếng vang lên, “Á” một tiếng theo sau, Điền Tú Chân mới giật người lại bởi sự đau nhói, vì trong lúc mơ hồ, Cổ Tịnh đã nhanh tay đẩy khớp vai của Điền Tú Chân về đúng lại vị trí.Nhưng nhịp tim của Điền Tú Chân lại chưa hoàn toàn về lại vị trí.

Tại sao? Tại sao cô lại có cảm giác lúng túng, e thẹn và thậm chí là mong đợi? Không lẽ, không lẽ cô thích người đồng giới? Trong khi người này mới chỉ quen nhau vài hôm, chuyện gì đang xảy ra với cái đầu ốc luôn lý tính của mình?Suy nghĩ của Điền Tú Chân phiêu bạt lung tung nơi đâu, mà hoàn toàn không để ý, Cổ Tịnh đang nhẹ nhàng xoa bóp khớp vai cho cô, giúp cô xoa tan máu bầm…Có trời mới biết, Cổ Tịnh lúc đó nào có dễ dàng gì, cô phải cắn răng cỡ nào mới làm ra được những hành động phô trương ấy, hễ nghĩ tới là da gà của cô nổi lên đầy người.***Sau khi giúp Điền Tú Chân xử lý vết thương cũng đã rất tối, Cổ Tịnh đưa Điền Tú Chân ra ngoài sảnh có xe chờ sẵn, mở cửa xe cho cô ngồi vào và đưa cho cô chai rượu thuốc với lời dặn:“Này là rượu thuốc gia truyền, cô nhớ xoa bóp mỗi ngày để làm tan máu bầm, xoa như cách khi nãy tôi chỉ là được.”“Không được, chị không hiểu, không nhớ.”“Có thế mà cũng không nhớ, nãy tôi đã dặn cô mấy lần rồi.”“Nói chung, chị không biết gì sẽ nhắn tin cho em, em phải trả lời chị, bằng không chị sẽ phải đến đây gặp em.” - Điền Tú Chân nở nụ cười ăn vạ.“Thôi được, có gì cô không hiểu cứ nhắn.”Cánh cửa xe đóng lại, Cổ Tịnh định quay mặt tiến vào trong quán thì phía đường bên kia có cụ bà đang đẩy xe ve chai chất đồ cao như núi, bà đang nặng nề lên dốc.

Cổ Tịnh chạy ngay đến cạnh cụ, nhanh như cắt đỡ lấy chiếc xe một hơi đẩy hết đoạn dốc nghiêng.


Tới vị trí đường phẳng, cô mới ngưng lại, chạy vào quán lấy phần cơm và nước uống đưa bà, miệng cô chỉ cười rất nhẹ, vẫn thần thái lạnh nhạt nhưng lại toát ra sự quan tâm, cụ bà cười toe toét, cả hai hỏi thăm vài lời, như kiểu họ đã quen nhau khá lâu.Thông qua cửa kính, hình ảnh này đập vào mắt Điền Tú Chân khiến cô cảm thấy ấm lòng, bên trong người cô gái mặt lạnh đó thật ra là trái tim hiền lành hơn bao giờ hết.

Cô đóng kính cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế rời đi, cô mỉm cười bảo:“Chắc chú sẽ phải chở con tới đây thường xuyên!”***Nửa tháng trôi qua, hễ chiều tối không cần tiếp khách, Điền Tú Chân lại cho tài xế chở cô đến quán Tịnh cà phê, mỗi lần như thế, Điền Tú Chân sẽ nêu đủ lý do như : Sợ băng nhóm giang hồ đến quậy phá nên phải canh chừng, máu bầm chưa tan hẵn nên cần Cổ Tịnh xoa bóp, bụng đói cần Cổ Tịnh nấu cơm tối cho ăn… Cổ Tịnh phản đối nhưng bất thành, tất cả cũng tại Điền Tú Chân quá giỏi ăn nói, Cổ Tịnh luôn chịu thua trước lời nguỵ biện của Điền Tú Chân.Điều quan trọng là, Điền Tú Chân luôn nhẫn lại với cô, cô không nói chuyện, cô ấy sẽ kể chuyện cho cô nghe.

Mặt cô lạnh ngắt vô cảm, cô ấy sẽ luôn tươi cười bù đắp.

Cô nhàm chám với mọi thứ, cô ấy lại hào hứng chỉ ra những điều thú vị cho cô thấy.Còn về Điền Tú Chân, cô chỉ đơn thuần là… thích nhìn dáng vẻ lãnh đạm nhưng lại luôn bất lực chịu đựng của người này.


Cô cảm nhận được đằng sau bức tường thép lạnh lẽo ấy, là cả một trái tim thuần khiết.Và đặc biệt là, Điền Tú Chân sẽ cảm thấy phấn khích trong quá trình thử thách bản thân để trinh phục một con sói hoang.

Cô ấy rất đặc biệt, không như những người khác.Chỉ là, ai là người đang trinh phục ai, chưa ai biết được.***Tác giả có lời gửi gắm:Không phải ai cũng đủ nhẫn nại theo đuổi một người lạnh lùng (nhất là tui, chắc trong một tuần là nghỉ chơi rồi), vì vậy, hãy trân trọng những người luôn nhẫn nại vì bạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận