Cơn đau từ xương sườn thoáng chốc mất tăm, chỉ còn lại nỗi bất an đang dần nảy mầm trong đầu Lạc Phương Nghi.
Bùi Liên vẻ mặt ngơ ngác đưa điện thoại cho cô.
Lạc Phương Nghi hít một hơi thật sâu sau đó mới lên tiếng: “Alô?”
Do Bùi Liên ngồi ngay bên cạnh nên cô nghe rõ mồn một giọng người đàn ông qua điện thoại.
“Sao mấy ngày nay tôi gọi không thấy cô bắt máy? Cô không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lạc Phương Nghi chợt thấy ấm lòng, dù biết chỉ là câu hỏi thăm xã giao nhưng ít ra vẫn còn người quan tâm mình: “Tôi không sao cả, chỉ là dạo này công ty gặp vài vấn đề, tôi phải tăng ca nên không nghe điện thoại anh được.
Anh gọi tôi có gì sao?”
Đối phương im lặng như đang suy tư gì đó, nhưng chỉ vài giây anh đã bật cười nói lời cợt nhã: “Nhớ vợ yêu nên gọi không được à?”
Lạc Phương Nghi vô cảm với trò đùa của anh: “Nếu không có gì thì tôi cúp máy!”
Lương Bình nghe vậy hốt hoảng kêu lên: “Đừng! Cô chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Tôi gọi để nhắn với cô tôi phải đi công tác 1 tháng.
Tôi có để thẻ ở nhà mật khẩu là 6 số 0.
Còn nếu có việc gì gấp không liên lạc với tôi được, cô cứ gọi cho người này.
Tôi đã nhắn số điện thoại anh ta qua cho cô, người này có thể tin tưởng được.”
Bùi Liên càng nghe càng thấy sốc nặng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn không lên tiếng đợi bạn mình trả lời.
Lạc Phương Nghi cũng bất ngờ không khác gì người bên cạnh, nhưng không có ý định ỡm ờ từ chối: “Lấy được người chồng tâm lý như anh chắc kiếp trước tôi tu kham khổ lắm.
Cảm ơn chồng yêu!”
Lương Bình nghe thấy xưng hô này kết hợp với giọng cười nham nhở của cô, bỗng nhiên rợn cả da gà: “Tôi có lỡ đùa cô quá trớn thì cho tôi xin lỗi, nhưng cô cũng đừng trả thù tôi bằng cách này chứ? Cô làm ơn bình thường lại giúp tôi, bánh bèo nào nhập cô à? Tởm chết đi được!”
Nụ cười trên môi Lạc Phương Nghi càng thêm xán lạn: “Chồng yêu làm chồng quá hoàn hảo thì vợ yêu cũng phải học theo chứ?”
Lương Bình sợ cô càng nói những lời buồn nôn nhiều hơn nên không định tiếp tục chấp nhặt, ngược lại anh tinh ý phát hiện ra chuyện khác: “Giọng của cô sao vậy, cô bị đau ở đâu à?”
Lạc Phương Nghi trợn tròn mắt thầm mắng đối phương không cần nhạy cảm đến vậy chứ.
Cô cố tỏ ra bình thản, vờ há miệng ngáp: “Tôi thì đau ở đâu chứ! Dạo này bị thiếu ngủ cộng thêm mệt mỏi nên giọng hơi khàn ấy mà.”
Lương Bình không nghi ngờ gì thêm, chỉ dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy.
Bùi Liên ngồi chống cằm nhìn cô, đôi mắt như hai đèn pha phát sáng: “Cậu hỏi thử chồng cậu còn anh em gì không hay là giới thiệu cho tớ một người nhé!”
Lạc Phương Nghi tỏ vẻ tiếc nuối: “Tớ cũng muốn giúp cậu, nhưng anh ấy là con một tớ đâu còn cách nào.”
Bùi Liên lườm cô, thở dài cảm thán: “Số cậu may thật đấy, quơ đại một người cũng được chồng như ý.
Chẳng bù cho tớ…”
Lạc Phương Nghi không định kể cho cô nghe quá khứ đau lòng của mình, nhưng giờ đây cô phát hiện có vẻ người luôn cười hi ha trước mặt cô cũng không mấy hạnh phúc.
Bùi Liên giây trước còn phiền muộn, giây sau đã vui vẻ tám chuyện: “Nghe giọng là biết đối phương đẹp trai hết sẩy.
Để tớ đoán, cậu xem thử có đúng không nhé! Thân cao mét tám, làn da bánh mật, cơ bụng tám múi, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh…”
Lạc Phương Nghi nếu không bị thương đã đứng dậy vả cho bạn mình một cái để sớm tỉnh mộng: “Thôi! Thôi! Được rồi! Trừ cái cao mét tám ra, thì mặt anh ấy chẳng có nửa điểm nào giống như trong tưởng tưởng của cậu cả.”
Bùi Liên không tin: “Cậu đùa à? Người khiến mỹ nữ như cậu phải lấy làm chồng ngay lần gặp đầu tiên lại không phải mỹ nam? Cậu thấy đáng tin không?”
Nhìn Lạc Phương Nghi không có vẻ gì là đùa cợt ngược lại còn gật đầu chắc nịch, Bùi Liên ngỡ ngàng đến không thốt nên lời.
Cô sợ Lạc Phương Nghi chạnh lòng còn không quên lên tiếng an ủi: “Cậu cũng đừng buồn! Tụi trai đẹp ngoài kia toàn trai đểu.
Chồng cậu tâm lý như vậy đã là có một không hai rồi.”
Lạc Phương Nghi phì cười: “Ai nói cậu tớ buồn? Tớ vui còn không kịp đấy chứ!”
Sau gần một tháng dưỡng thương, dưới sự lải nhải không ngừng của Bùi Liên, Lạc Phương Nghi cuối cùng cũng được xuất viện.
Kỳ lạ thay hôm nay Bùi Liên lại không lượn lờ trước mặt cô, thông thường ngày như thế này cô ấy đã đến từ sớm mới đúng.
Vừa thoáng nghĩ trong đầu, di động trên tay Lạc Phương Nghi rung lên.
Người gọi đến là Hồ Hiên: “Nghe nói hôm nay con được ra viện vết thương thế nào rồi?”
Lạc Phương Nghi vui vẻ đáp lại: “Con lành hẳn rồi thầy.
Giờ con có thể luyện một ngày 24 tiếng luôn đấy chứ!”
Hồ Hiên nghe cô pha trò cũng không thấy vui nổi: “Con nhóc Bùi Liên có nói gì với con không?”
Lạc Phương Nghi mơ hồ trả lời: “Dạ không.
Sao vậy thầy?”
Hồ Hiên giận dữ, bất giác cao giọng: “Con nhóc đó! Nó muốn chết hay sao!”
Cô càng nghe càng thêm tò mò xen lẫn bất an: “Thầy nói cho con biết Bùi Liên gặp chuyện gì ạ?”
Hồ Hiên cố trấn tĩnh kể lại: “Con còn nhớ thằng nhóc Cao Thiên Anh mấy năm trước còn huấn luyện chung đợt với con không?”
Lạc Phương Nghi chưa kịp suy nghĩ đã gật đầu ngay: “Con nhớ chứ! Cậu ta chẳng phải từng là đối tượng bồi dưỡng tiềm năng sao? Thầy nhắc đến cậu ta làm gì?”
Hồ Hiên càng nói càng không kiềm chế được lửa giận: “Cái thằng hư đốn đó, đột nhiên bỏ quyền anh đi đam mê ba cái cờ bạc.
Giờ thì hay rồi nợ nần chồng chất, sòng bạc đòi chặt tay chân nó.
Con bé Bùi Liên nghe tin liền chạy tới.
Giờ thì hay rồi! Thầy đang dẫn người của câu lạc bộ đi tỉnh khác thi đấu muốn về cũng không kịp.”
Lạc Phương Nghi dứt khoát quyết định: “Thầy gửi địa chỉ chỗ đó cho con! Con tới ngay!”.