Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Cùng lúc đó, tại quán bar Destiny, Bùi Yên ngồi trong phòng bao đối diện là hai đồng nghiệp của mình.

“Hiện tại tôi đang thu thập bằng chứng Hạ Khương cho người nghiên cứu hợp chất ma túy mới. Nếu như không có gì phát sinh, cuối tháng sau là thời điểm tốt nhất để bắt người.”

Người đàn ông đỏ mắt vỗ vai anh: “Làm tốt lắm! Thời gian này cậu cực khổ rồi. Hạ Khương là tên cáo già cậu nhất định phải đề phòng. Đừng để một phút lơ là mà hỏng chuyện lớn.”

Bùi Yên gật đầu: “Chú Bành yên tâm. Đã có quá nhiều người phải hi sinh vì vụ án này. Tôi nhất định sẽ cẩn trọng từng bước. Chỉ có điều làm sao để ông ấy xuất đầu lộ diện tôi vẫn còn đang suy nghĩ. Nếu không nghĩ cách sẽ có người thay ông ta nhận tội. Như Từ Khải chẳng hạn.”

Bành Bắc thoáng khựng lại vài giây, sau đó mới bật cười lên tiếng: “Chuyện đó tôi sẽ có tính toán. Chỉ cần cậu thu thập đủ tài liệu nghiên cứu GL II, chúng ta nội ứng ngoại hợp nhất định sẽ bắt được người.”

Bùi Yên vừa cầm lấy ly nước, định uống một ngụm, bỗng nhiên tay anh run rẩy mất kiểm soát. Lồng ngực nhói lên, tim anh như bị thít chặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Choang!

Ly nước cứ thế rơi xuống trước mắt anh.


Thấy Bùi Yên lung lay sắp ngã, Bành Bắc hoảng hốt đỡ lấy người, không ngờ lại bị anh đẩy ra: “Đừng động vào tôi!”

Bành Bắc không khỏi lo lắng: “Cậu sao vậy? Rốt cuộc cậu còn giấu tôi chuyện gì?”

Bùi Yên lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là gần đây huấn luyện cường độ cao dẫn tới kiệt sức thôi.”

Bành Bắc áy náy lên tiếng: “Nếu không phải chỉ còn thiếu một bước nữa, tôi đã khuyên cậu rút lui để nghỉ ngơi rồi.”

Anh lập tức ngắt ngang: “Nếu chú làm vậy tôi nhất định sẽ hận chú.”

Bùi Yên quay sang nhìn người nữ bên cạnh ông: “Cẩm Lục! Hôm nay cô theo chú Bành tới đây là có chuyện gì sao?”

Cẩm Lục siết chặt tay, do dự hồi lâu mới can đảm lên tiếng: “Tạ Đức Minh mất tích rồi. Sáng nay quản ngục vừa phát hiện. Hắn ta vẫn luôn ghi hận anh. Tôi e là… Nói chung thời gian sau anh phải đặc biệt cẩn thận. Chúng tôi sẽ cố gắng bắt người trong thời gian sớm nhất.”

Bùi Yên đang cố kiềm nén cảm xúc bạo ngược ở đáy lòng, bàn tay anh đặt dưới gầm bàn đã nổi đầy gân xanh.

Vài phút sau, anh mới đủ bình tĩnh để lấy lại giọng mình: “Tôi biết rồi.”

Bành Bắc muốn hỏi thăm anh nhưng đã bị Cẩm Lục ngăn lại: “Tôi và chú Bành đi trước. Anh bảo trọng.”

Vài phút sau, cửa phòng bao hé mở, một người đàn ông cao lớn lén lút bước vào trong.

“Nghe nhân viên nói cậu ở đây. Sao cậu tới mà không rủ tôi?”

Sắc mặt tái nhợt vừa nãy đã hồng hào trở lại, Bùi Yên lấy thêm một ly thủy tinh trên kệ, sau đó thư thả rót rượu cho hai người: “Có một số chuyện liên quan đến công việc. Cậu tới đây có việc gì sao?”


Dương Niên ngồi xuống đối diện thản nhiên cầm ly rượu lên nhấm nháp: “Gặp mặt vài người bạn cũ thôi.”

Bùi Yên nhếch môi, ánh mắt nhìn xa xăm không có tiêu cự: “Xung quanh cậu nhiều bạn thật đấy.”

Đối phương đặt ly xuống bàn: “Đều không thân bằng cậu. Bùi Yên, đến khi nào cậu mới thoát ra đây? Đừng cố chấp như vậy, ba cậu ở trên trời cũng không muốn cậu vì cái chết của ông ấy mà quên mất bản thân.”

Bùi Yên lắc đầu: “Không phải vì ông ấy. Tớ chỉ không muốn những người khác cũng vì ma túy mà mất đi người thân.”

Dương Niên cụp mắt, thở dài bất đắc dĩ: “Được! Tớ không khuyên nổi cậu. Nhưng mà có một chuyện cậu phải trả lời thành thật cho tớ biết.”

Tay Bùi Yên gõ từng nhịp lên bàn: “Chuyện gì? Tớ chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy.”

Dương Niên trầm mặc hồi lâu mới quyết định lên tiếng: “Cậu… yêu Lạc Phương Nghi sao?”

Lúc nói ra những lời này, lòng Dương Niên căng thẳng tột độ.

Ánh mắt Bùi Yên dần ảm đạm: “Yêu? Tớ không rõ. Chỉ là tớ chưa từng biết sợ. Thậm chí là nghĩ đến một ngày nào đó bản thân sẽ chết đi tớ cũng sẽ bình thản đối mặt. Thế nhưng thời gian gần đây tớ đã rất sợ hãi, tớ sợ một ngày người mình yêu xuất hiện, tớ lại chẳng dám hứa một lời hứa trọn vẹn. Tớ chưa từng tin vào thần linh. Vậy mà không ít lần đi ngang qua thánh đường, tớ lại âm thầm cầu nguyện bản thân thật sự vô cảm như vẻ bề ngoài, lòng dạ sắt đá chẳng dung nổi bất kỳ ai.”


Móng tay Dương Niên vô thức đâm sâu vào da thịt, anh cố tìm cho mình một lối thoát: “Vậy thì đã sao? Điều này cũng đâu có nghĩa cậu yêu cô ấy?”

Bùi Yên lắc đầu bất đắc dĩ: “Tớ cũng từng cho là vậy. Nhưng rồi đến hôm qua gặp lại, tớ mới nhận ra nỗi sợ hãi đó vì cô ấy mà hình thành. Nó chẳng những không mất đi, thậm chí ngày một lớn dần khiến tớ không cách nào trốn thoát.”

Dương Niên lắc lư ly rượu, màu đỏ sóng sánh phản chiếu lên mắt anh: “Nếu đã đau khổ như vậy chi bằng kết thúc sớm. Có một sự thật tớ không muốn giấu cậu.”

Bùi Yên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Cậu nói đi. Hôm nay cậu cứ ấp a ấp úng. Lạ thật.”

Dương Niên kiên định lên tiếng: “Lạc Phương Nghi là người tớ vẫn luôn chờ đợi! Đời này không một ai ngoài tớ có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, kể cả cậu. Bùi Yên! Từ bỏ cô ấy đi.”

Choang!

Bùi Yên bóp nát ly thủy tinh, màu đỏ của rượu hòa lẫn máu tươi rơi tí tách xuống sàn nhà, thế nhưng một chút đau đớn anh cũng không cảm nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận