Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Cao Thiên Anh gật đầu hùa theo: “Ngạc nhiên tất nhiên là ngạc nhiên rồi! Không ngờ anh trai cậu giỏi như vậy.”

Lạc Phương Nghi thẳng thắn chọc thủng: “Nghiêm Nhân đã nói với bọn tớ trước rồi. Không ngạc nhiên cũng không ngưỡng mộ.”

Cô điên sao mà ngưỡng mộ. Người này còn là chồng cô nữa đó, mặc dù anh ta luôn miệng đòi ly hôn với cô.

Nhưng sự xuất hiện của Bùi Liên khiến cô phải suy ngẫm. Là do Bùi Yên diễn quá giỏi hay Bùi Liên không đủ hiểu anh? Hai người đã gặp gỡ nhau nhiều lần khi anh trong thân phận Lương Bình, là anh em nhiều năm sống dưới một mái nhà chẳng lẽ cô ấy không nhận ra?

Bùi Liên lập tức phồng má giận dữ: “Cái tên Nghiêm Nhân này! Suốt ngày tranh giành anh trai với tớ chưa đủ. Bất ngờ của tớ cũng bị thằng nhóc đó phá đám!”

Bùi Yên liếc mắt cảnh cáo người bên cạnh: “Ồn ào đủ chưa? Em còn không gọi món thì không cần ăn nữa!”

Anh nhớ đến trưa nay Lạc Phương Nghi ăn rất ít, chắc hiện tại cô đã đói bụng.

Vì vậy, Bùi Yên lấy thực đơn trên bàn lần lượt đưa cho hai người đối diện, nhìn qua cũng chẳng có gì khác thường.

Anh hỏi mọi người ăn gì, rồi cúi đầu ghi vào tờ giấy đặt sẵn trên bàn.


Lạc Phương Nghi cố ý lướt qua nội dung trên đó, từng nét chữ rắn rỏi, đẹp như in ập vào mắt cô.

Nếu không phải tin tưởng năng lực điều tra của Trịnh Đinh Ba, cô hoàn toàn cho rằng anh và Lương Bình là hai người hoàn toàn khác nhau. Đến cả nét chữ cũng khác biệt hoàn toàn.

Ai cũng có lòng hướng tới cái đẹp, cô rõ ràng thích phong cách viết này hơn.

Trên bàn ăn, Bùi Liên đau lòng nhìn bạn mình, gắp miếng tôm trước mặt định bỏ vào chén đối phương: “Cậu gầy đi rồi! Có phải không có tớ ở đây cậu không ăn đủ bữa?”

Bùi Yên nửa chừng ngăn cản động tác của em gái: “Đũa em ăn rồi còn gắp cho người khác làm gì! Tự em ăn đi.”

Bùi Liên tuy giận dữ nhưng vẫn nghe lời anh: “Hừ! Với căn bệnh sạch sẽ này của anh xứng đáng độc thân cả đời! Nhưng mà anh không hiểu Phương Nghi, cậu ấy sẽ không chê em giống anh. Tớ nói phải không?”

Lạc Phương Nghi phì cười lắc đầu: “Không, tớ chê.”

Khóe môi cô cong lên vẫn chưa hạ xuống, rõ ràng tâm trạng cô đang rất vui.

Sau hành động lần này, Lạc Phương Nghi càng chắc chắn đối phương là Lương Bình. Vì người biết cô dị ứng tôm chỉ có mỗi mình anh. Nghe thật châm chọc nhưng bản thân cô lúc này lại vui không kìm được.

Nghe cô nói cô ấy làm bộ tổn thương: “Cậu thay đổi rồi! Mới xa tớ mấy ngày cậu đã ghét bỏ tớ!”

Cao Thiên Anh sáng mắt chen vào: “Tớ! Tớ! Tớ! Tớ không ghét bỏ cậu! Cậu gắp món gì tớ cũng thích!”

Chú ý đến ánh mắt hai người còn lại nhìn mình, Bùi Liên thẹn quá hóa giận: “Cậu lo ăn phần của cậu đi!”

Cao Thiên Anh và Bùi Liên hẹn nhau đi xem phim, cô và Bùi Yên không thể mặt dày xin theo.

Vì vậy, sau bữa tối, bốn người họ chia nhau rời đi.

Lạc Phương Nghi ra ngoài sảnh nhà hàng đợi taxi.


Hôm nay tuy không phải cuối tuần, nhưng trời mưa khiến giao thông thành phố tắc nghẽn.

Đợi hồi lâu vẫn không có ai tới đón, cô đứng nhìn ra ngoài ôm tay xoa cơ thể đang dần lạnh buốt.

Bùi Yên sau khi thanh toán từ trong đi ra, thấy cô còn đứng đợi không khỏi khựng lại: “Em không mang ô?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lạc Phương Nghi bất giác quay đầu: “Huấn luyện viên về trước đi. Em đợi taxi.”

Bùi Yên nhìn bên ngoài rồi lại quay sang cô đang đứng run cầm cập: “Đi chung ô với tôi. Khách sạn các em ở cũng gần đây không phải sao?”

Nếu là bình thường cô đã lập tức từ chối, nhưng nghĩ đến đối phương là ai cô cũng không do dự thêm nữa: “Được, vậy làm phiền thầy.”

Bùi Yên cố gắng đi chậm lại che ô cho cô, suốt dọc đường anh vẫn không nói gì khiến Lạc Phương Nghi nhất thời bối rối: “Anh… vẫn luôn ít nói vậy sao?”

Bùi Yên khựng lại vài giây, nhưng rất nhanh bước chân đã duy trì ổn định như ban đầu: “Ừm.”

Ánh mắt Lạc Phương Nghi thoáng ảm đạm, thì ra tính cách anh vốn dĩ đều lạnh nhạt như vậy, anh đóng vai Lương Bình đối tốt với mình đều là giả vờ sao?

Cô bất giác có chút tức giận: “Huấn luyện viên như vậy các cô gái nhỏ sẽ không thích.”


Bùi Yên chưa kịp nghĩ đã lên tiếng: “Vợ tôi thích là được.”

Nhận ra mình thất thố, nhưng anh tự an ủi bản thân cô ấy cũng không biết mình là ai.

Lạc Phương Nghi chưa bao giờ cảm thấy tính cách mình vui buồn thất thường như lúc này, chỉ một câu nói của đối phương cũng đủ khiến cô rung động. Không nghĩ tới Bùi Yên lại thừa nhận một người vợ là cô: “Huấn luyện viên lập gia đình rồi sao?”

Bùi Yên gật đầu.

Cô cố nén cười hào hứng hỏi: “Vậy chắc vợ của huấn luyện viên rất xinh đẹp?”

Bùi Yên im lặng hồi lâu, cô những tưởng anh sẽ không đáp lại, nhưng cuối cùng anh vẫn chậm rãi lắc đầu: “Dù sao cũng không phải người đẹp nhất.”

Lạc Phương Nghi bĩu môi, thoáng chê bai anh không hiểu phong tình.

Không nghĩ tới anh còn có câu sau: “Nhưng vợ của tôi chỉ có thể là cô ấy.”

Nhịp tim cô đập loạn lên, lạnh lẽo hoàn toàn trút đi chỉ còn lại đáy lòng ấm áp và ngọt ngào vô hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận