Nói thật, nhìn thấy Tần Sở Thiên đeo đầy vàng bạc đi ngang qua xe của tôi, trong lòng tôi liền cảm thấy vô cùng chán chường.
Rõ ràng Tần Sở Thiên không đi công tác, lại nói dối với tôi như thế, hơn nữa còn gọi điện thoại cho người khác nói với họ không được nhận điện thoại của tôi…
Danh tiếng của tôi thực sự đã tệ hại đến mức này rồi sao?
Hút xong điếu thuốc trên tay, tôi vẫn không tin vào chuyện tà ma, tiếp tục lái xe đến công ty tiếp theo.
Nhưng kế tiếp đó, mỗi một khách hàng cũ mà tôi gặp, họ đều nói không có thời gian, không nhận điện thoại hoặc là trực tiếp cúp điện thoại của tôi…
Kết quả chạy đây chạy đó cả ngày, chạy đến hết cả xăng trong bình, nhưng ngay cả một khách hàng cũng không gặp được…
Tôi lại lục tìm kiếm danh bạ trong điện thoại một lần nữa, những người cần tìm đều đã tìm hết rồi.
Tâm trạng của tôi lúc này chuyển từ tinh thần phấn khi xuất phát vào buổi sáng thành chán nản ủ ê như bây giờ…
Nếu thực sự như thế này, sau này con đường mà tôi phải đối mặt chỉ có hai ngả.
Hoặc là đi phát triển ở một thành phố khác hoặc là tiếp tục chạy tới các công trường làm thuê bốc vác hàng hóa.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, nếu như tôi tiếp tục đi làm thuê, xem chừng cả đời này cũng không thể trở mình được.
Hơn nữa rất có khả năng đến lúc đó lại phải giúp người khác nuôi con hoang! Cuộc sống như vậy, không bằng chết cho xong!
Cho nên không có khả năng tiếp tục đi làm thuê.
Vẫn là nên đi chỗ khác mở công ty, dù sao tôi cũng đã từng đi lên từ hai bàn tay trắng.
Từng phất lên như thế nào, thì bây giờ Ngô Song tôi cũng có thể tiếp tục tạo nên sự nghiệp huy hoàng như trước.
Hồi sinh từ trong cái chết.
Hiện tại, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được hàm ý đích thực của câu nói này!
Reng reng reng! Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
Tôi vừa nhìn vào màn hình liền thấy người gọi đến vậy mà lại thấy Bạch Tuyết Nghênh.
"Alo, chị dâu?" Tôi hơi ngạc nhiên nhận điện thoại.
"Ngô Song, cuối tuần cậu có rảnh không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của Bạch Tuyết Nghênh.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì không?" Tôi hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
"Chuyện là như thế này, đất của thôn các cậu ở bên này đã bị chính phủ thu mua xong hết rồi.
Vốn dĩ công ty xây dựng của tôi trúng thầu phá dỡ nhà cũ của người dân trong thôn, dời đi nơi khác và xây nhà tái định cư.
Có điều cậu cũng biết đấy, xây nhà tái định cư vốn dĩ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Cho nên tôi muốn đấu thầu hạng mục xây dựng một nhà thi đấu thể thao.
Nhưng tôi nghe được một tin tức nhỏ, cung thể thao lần này phải xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, tổ chức những sự kiện quốc tế.
Vì thế thực lực của các đối thủ cạnh tranh đều rất mạnh, cơ bản đều là mời các đội thiết kế từ nước ngoài.
Tôi cảm thấy khả năng thiết kế thiên phú của cậu cũng rất cao, dù sao thì chúng ta cũng đã từng hợp tác.
Hơn nữa lần trước không phải cậu nói là muốn thành lập lại công ty thiết kế sao.
Cho nên tôi nghĩ cậu có thể tiếp nhận đơn đặt hàng lần này…”
"Có thể!"
Sau khi nghe xong lời của Bạch Tuyết Nghênh, ánh mắt của tôi lập tức sáng lên, dường như đã nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Phải biết rằng, tôi cực kỳ thành thạo với chuyện thiết kế cung thể thao.
Hơn nữa về mặt thiết kế, trước giờ tôi đều đi theo con đường quốc tế hoá.
Hoàn toàn không giả dối như những thứ gọi là đội thiết kế từ nước ngoài khác.
"Vậy thì tốt rồi, nói như vậy thì thứ hai tuần sau cũng chính là ba ngày nữa, chúng ta gặp nhau cùng ăn một bữa cơm nhé.”
"Được!"
"Tạm biệt!"
Tắt điện thoại xong, tâm trạng của tôi vô cùng kích động! Phải biết rằng, nếu có thể tiếp nhận đơn hàng này thì không chỉ là giúp Bạch Tuyết Nghênh thuận lợi nắm chắc trong tay cơ hội thắng thầu, mà Ngô Song tôi còn có thể trở mình.
Dù sao đây cũng là một hạng mục lớn! Nếu chuyện đã như vậy, thì tôi tạm thời không cần suy nghĩ đến việc đi thành phố khác phát triển.
Yên tâm mà làm tốt đơn đặt hàng này, quan trọng hơn bất cứ cái gì khác! Tâm trạng vốn dĩ buồn rầu, bỗng nhiên lúc này trở nên thoải mái! Kế tiếp, chính là trở về chuẩn bị ôn tập thật tốt.
Đơn hàng này, trước tiên tôi không tuyển thêm người khác, nhất định tôi sẽ tự tay kiểm soát mọi chi tiết, tuyệt đối không thể lại để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Dù sao chuyện sao chép năm đó, cũng để lại cho tôi một ám ảnh tâm lý rất lớn.
Về đến nhà, đã là sẩm tối.
Còn chưa mở cửa, tôi đã nghe thấy một trận ồn ào vang lại từ trong phòng khách.
Cảm giác trong nhà không phải chỉ có hai người là vợ và đứa con.
Hơn nữa còn loáng thoáng nghe được từng đợt gào thét quen thuộc của vợ.
"Không phải là người đàn ông đó và vợ tôi đã làm ra đến phòng khách rồi chứ?”
Nếu thật sự là như vậy, thì cũng quá là trắng trợn, lộ liễu rồi… Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng tôi lập tức dâng lên! Tôi lập tức quay đầu lại nhặt một viên gạch ở đầu cầu thang rồi nhanh chóng móc chìa khoá ra!
Ban ngày ban mặt, tôi vẫn chưa đi công tác, thật là quá đáng! Vậy mà hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi, tuyệt đối không thể tha thứ!
Hừ hừ!
Rầm rầm!
Sau khi mở khoá cửa, tôi tức giận đẩy cửa, cửa đập vào tường vang lên tiếng ầm ầm!
Mà cùng lúc đó, phòng trong cũng nhất thời lặng ngắt như tờ!
Bốn đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía tôi…Chỉ thấy trong phòng khách, mẹ vợ đang xem phim hoạt hình cùng đứa con trai, còn cô em vợ đang giúp vợ tôi tập yoga…
Hoá ra không có gì cả, là do tôi nghĩ nhiều rồi…
"Mẹ, mọi người đến rồi ạ…” Sau khi tôi ngẩn người một lúc, thì lúng túng gật đầu với mẹ vợ.
"Ngô Song, anh làm cái gì vậy? Đến xét nhà hay sao? Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, khi mở cửa phải nhẹ nhàng…dọa tới bọn trẻ thì phải làm sao?” Sau khi vợ nhìn thấy tôi đứng ở lập tức nghiêm mặt, không nói hai lời liền tức giận mắng mỏ.
"Đúng đó anh rể, bình thường anh đều mở cửa như thế này sao? Hiện tại chị em đang mang bầu, anh đừng có chọc cho chị ấy tức giận!” Cô em vợ cũng lập tức ném cho tôi một ánh mắt lạnh lùng.
"Ngô Song, thói quen này của anh không sửa đi, lỡ như dạy hư bọn trẻ thì sao? Thói quen xấu của anh vẫn còn chưa đủ nhiều sao?” Mẹ vợ không mảy may giữ ý tứ, trực tiếp phô ra điệu bộ chanh chua bắt đầu giáo huấn tôi.
Rất rõ ràng, mẹ vợ nói đến thói quen xấu chính là chuyện sao chép của công ty tôi năm đó.
Mà tôi, chỉ có thể cúi đầu cười xòa, không giải thích gì hết, cũng không có tâm trạng đi giải thích.
Nếu như vợ tôi không làm ra loại chuyện đó, thì tôi sao có thể đa nghi như thế được?
Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng tôi lại có một ý tưởng vô cùng gian ác, đó chính là trực tiếp xông đến đập một viên gạch lên đầu mẹ vợ tôi!
Bởi vì nếu không phải là mụ già này suốt ngày làm tổn thương tôi thì vợ tôi cũng sẽ không càng ngày càng coi thường tôi! Chuyện có thành kiến với ai đó, sẽ truyền từ người này sang người khác.
"Ba! Ba đã về rồi! Đến đây! Bà ngoại mua dưa hấu cho con, cho ba ăn một miếng!” Vẫn là đứa con trai đáng yêu hiểu chuyện nhất, biết thương xót tôi.
Lập tức lấy một miếng dưa hấu từ trên bàn, nước những bước chân ngây ngô chạy về phía tôi.
Tôi vội vàng lén lút vứt viên gạch đằng sau ở trong tay đi rồi ngồi xổm xuống ôm con trai.
"Đứa bé ngốc, ba không ăn, con tự ăn đi nhé, ăn nhiều để mau chóng cao lớn.” Tôi cười, nhéo nhéo mặt của con trai.
"Ngô Song, nhanh đi giúp tiểu Tinh thu dọn đồ đạc.” Lúc này đột nhiên vợ nói với tôi một câu, tôi nghe không hiểu gì cả.
"Thu dọn đồ đạc? Vì sao vậy?" Vẻ mặt tôi ngạc nhiên nhìn vợ.
"Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi làm, không có ai trông coi tiểu Tinh nên chỉ có thể gửi cho mẹ của em.
Đúng rồi, nhớ đưa tiền lương cho mẹ của em nữa, mỗi tháng năm ngàn.”.