Nhà của Bạch Tuyết Nghênh là một biệt thự lớn ba tầng, hơn nữa còn nằm ở một vị trí đắc địa trong thành phố, giá trị chắc chắn lên đến mấy nghìn vạn.
Nhưng một biệt thự lớn như vậy mà Bạch Tuyết Nghênh lại không thuê bảo mẫu làm tôi cảm thấy khá bất ngờ.
“Chị dâu, tại sao chị không thuê bảo mẫu? Như vậy có thể đưa đón con chị đến trường mẫu giáo, cũng có thể giúp chị việc nội trợ.” Sau khi liếc nhìn phòng khách, tôi tò mò hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
“Tôi có chứng ám ảnh sạch sẽ, không muốn người ngoài đến nhà tôi.” Sau khi Bạch Tuyết Nghênh nói với tôi xong lập tức ôm con gái đã ngủ say vào phòng chính, đặt cô bé trên giường nhỏ bên cạnh chiếc giường lớn.
“Vậy tôi…” Nghe cô ấy nói như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Bạch Tuyết Nghênh không muốn người ngoài đến nhà, vậy tôi không phải là người ngoài sao? Cái này…
“Là tôi đã đồng ý cho cậu đến đây, hơn nữa tôi trông cậu cũng khá sạch sẽ.” Dường như Bạch Tuyết Nghênh thấy được sự bối rối của tôi, vì vậy vội vàng mới giải thích.
Nói xong cô ấy lập tức lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo còn chưa tháo mác đưa cho tôi.
“Đi tắm rửa đi, quần áo này lúc đầu là mua cho Cao Phong nhưng anh ta vẫn luôn không về nhà…” Bạch Tuyết Nghênh thờ ơ nói với tôi, nhưng nói xong chân mày lá liễu của cô ấy chùng xuống.
Từ ánh mắt hờ hững kia có thể thấy được cô ấy đã hoàn toàn hết hy vọng với Cao Phong.
Một ngôi biệt thự lớn như vậy, một người vợ xinh đẹp và một cô con gái dễ thương, vậy mà mấy tháng trời Cao Phong đều không về nhà.
Mà bây giờ Bạch Tuyết Nghênh vừa mới đầu ba mươi nên tinh thần và thể xác đang rất cần sự an ủi của một người đàn ông.
Cho nên đối với một người chồng như vậy thì không hết hy vọng cũng khó.
“Hay là… cùng nhau tắm?” Sau khi nhận được quần áo và khăn tắm mà Bạch Tuyết Nghênh đưa tới, vì để xua tan phiền muộn trong lòng cô ấy, tôi mỉm cười đưa ra lời mời gọi.
“Không được, cậu tắm một mình đi, tôi sẽ xuống lầu chuẩn bị cho cậu một ít đồ ăn.” Bạch Tuyết Nghênh từ chối lời mời của tôi, sau đó nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.
Ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp tuyệt vời và vóc dáng cân đối của Bạch Tuyết Nghênh, trái tim tôi như dây đàn đột nhiên bị kích thích một chút, đột nhiên cảm thấy khó thở, nhịp tim tăng nhanh.
Tôi hận không thể lập tức đuổi theo rồi ôm cô ấy trở lại và ném lên trên chiếc giường này!
Nhưng nếu cô ấy đã nói rằng cô ấy có chứng ám ảnh sạch sẽ, hơn nữa còn đưa cho tôi tất cả các đồ ngủ đã giặt sạch, vậy tôi vẫn là nên cố gắng kìm chế sự rung động mãnh liệt trong trái tim mình.
Đêm vẫn còn rất dài, không cần lo lắng.
Nhìn ảnh cưới của Bạch Tuyết Nghênh và Cao Phong treo trên đầu giường, trong lòng tôi trập trùng không yên, không hiểu tại sao lại có thêm vài phần oán giận!
“Cao Phong à Cao Phong! Anh đợi đấy cho tôi! Tối nay chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Sau khi âm thầm nắm chặt tay với bức ảnh của Cao Phong, tôi cầm lấy quần áo và khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.
…
Khi trở lại phòng ngủ sau khi tắm rửa, tôi nhìn thấy bàn bên cạnh cửa sổ đã được đặt đầy trái cây, còn có hai chai Lafite.
Bạch Tuyết Nghênh ngồi trên ghế bên cạnh bàn, cầm ly rượu, nhìn cảnh đêm bên ngoài qua khung cửa sổ, giống như đang suy nghĩ về cái gì đó.
Đôi mắt của cô ấy trong suốt và sâu xa như vịnh nước suối, giống như vì sao trên bầu trời.
“Tắm xong rồi à? Nhanh vậy sao.”
Sau khi thấy tôi trở lại, Bạch Tuyết Nghênh nhanh chóng hồi phục tinh thần, rót cho tôi một ly, tỏ ý bảo tôi ngồi xuống.
“Chị không tắm à?” Tôi ngồi xuống, hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
“Không tắm, nếu như tắm rồi thì con người ta sẽ tỉnh táo lại mất.” Bạch Tuyết Nghênh chậm rãi lắc đầu, trả lời tôi với một ý nghĩa khác.
Nói xong, đôi mắt cô ấy ngưng lại và cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm.
“Được rồi… Tôi thật không ngờ chị vẫn còn khá có hứng thú đấy.” Tôi cầm ly rượu lên, chạm vào ly của cô ấy, mỉm cười khen ngợi.
“Không nói đến hứng thú, chỉ là mỗi đêm khi không ngủ được, tôi đều nhấp vài ngụm.” Bạch Tuyết Nghênh nhún vai, bất đắc dĩ cười với tôi.
“Tại sao không ngủ được? Là vì nghĩ đến đàn ông sao?” Sau khi tôi nhấp vài ngụm rượu vang đỏ rồi thưởng thức, hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
“Có gì tốt để mà nghĩ đến chứ, đàn ông các người đều không phải thứ tốt đẹp gì...” Bạch Tuyết Nghênh liếc nhìn tôi, hờ hững nói.
Trong mắt của cô ấy thấp thoáng lộ ra một chút oán hận cùng không cam lòng.
Tôi thật sự có thể hiểu tâm trạng của cô ấy, dù sao tôi cũng là người từng trải, bị người mình yêu nhất phản bội giống như bầu trời sụp đổ, không thể không hận.
“Nào, chúng ta hãy uống một ly! Cho dù đàn ông không phải là thứ gì tốt đẹp thì cũng có công dụng thích hợp.” Tôi cầm ly rượu lên, đưa cho Bạch Tuyết Nghênh, mỉm cười nói với cô ấy.
Tôi mặc dù rất thích thái độ lạnh lùng thờ ơ của cô ấy nhưng tôi muốn nhìn thấy khía cạnh quyến rũ của cô ấy hơn.
Dù sao đêm cũng đã khuya lắm rồi, hơn nữa tôi cũng không thể kiềm chế được nữa.
“Có thể có công dụng gì chứ? Chỉ cần những gì đàn ông các người có thể làm thì phụ nữ chúng tôi cũng có thể! Hơn nữa còn làm tốt hơn!” Bạch Tuyết Nghênh không hiểu ý tôi nhưng vẫn nói với tôi một cách thẳng thắn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng kiên nghị.
Tôi hiểu ý của cô ấy là ngay cả sau khi Cao Phong rời bỏ mình thì công ty ở dưới tay cô ấy sẽ xây dựng càng lớn mạnh và mạnh mẽ hơn!
Một người phụ nữ có thể nói như vậy, lại có giá trị nhan sắc cao nữa, làm sao lại không khiến người ta rung động đây?
Khát vọng chinh phục trong trái tim tôi trong nháy mắt đã được huy động!
“Tiếp theo tôi sẽ cho chị biết đàn ông có công dụng gì!”
Tôi không đợi được nữa, cũng không nhẫn nại được nữa, nói xong trực tiếp buông ly rượu trong tay xuống, tiến tới ôm Bạch Tuyết Nghênh từ trên ghế lên, đi về phía giường của cô ấy và Cao Phong!
“Cậu…” Bạch Tuyết Nghênh cau mày vùng vẫy, nhưng đột nhiên cô ấy hiểu ý lời nói của tôi, cho nên lập tức từ bỏ chống cự, cũng bỏ dáng vẻ cao ngạo xuống.
Sau đó cô ấy giơ tay ra và ôm lấy cổ tôi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm tôi như mong đợi một cái gì đó.
“Lát nữa làm nhỏ tiếng một chút, con gái tôi vẫn còn đang ngủ…” Đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh tiến tới, lẩm bẩm bên tai tôi.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Bụp!
Đi tới trước giường lớn, không chờ đợi được mà ném cô ấy lên…
…
“Ngày mai tôi sẽ thuê luật sư để trình đơn ly hôn.”
Hơn một tiếng sau, Bạch Tuyết Nghênh ngả vào vòng tay tôi, dịu dàng nói.
“Ừ.” Bởi vì tôi đang nghĩ về biểu hiện của Bạch Tuyết Nghênh vừa rồi nên tôi chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ với cô ấy một tiếng, không có phát biểu gì.
“Cậu thì sao? Dự định của cậu là gì?” Thấy tôi không nói, Bạch Tuyết Nghênh đột nhiên chống tay lên ngồi dậy, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi tôi.
“Đợi sau khi chị ly hôn tôi sẽ tống Cao Phong vào ngục ăn cơm tù!” Lúc này tôi đã lấy lại được tinh thần, dứt khoát trả lời cô ấy.
“Cần tôi giúp đỡ gì không?” Cô ấy nghiêm túc hỏi lại.
Có thể nhìn thấy được cô ấy hận Cao Phong đến tận xương tuỷ!
“Bằng chứng ghi âm trong tay tôi đủ để vạch trần rõ việc trốn thuế của Cao Phong.
Nhưng tôi cần chị làm cho tôi một việc khác.” Tôi nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Nghênh rồi nói.
“Giúp đỡ việc gì?” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng hỏi tôi..