“Hôm nay có thể tha cho cậu một lần, lần sau mới kiện.” Trước sự dò hỏi của tôi, Bạch Tuyết Nghênh chỉ vui vẻ mỉm cười, sau đó tiếp tục sáp đến bên tai tôi, dịu dàng thân mật nói với tôi.
“Phục vụ! Thanh toán!”
Nghe Bạch Tuyết Nghênh nói như vậy, sao tôi còn chịu đựng được nữa, dứt khoát giơ tay lên gọi người phục vụ lại.
Nhanh chóng thanh toán, sau đó tôi vội vàng kéo cô ấy rời khỏi nhà ăn.
“Vì sao hôm nay chị lại muốn đi xe của tôi?”
Trên đường đi, tôi ôm lấy bờ vai Bạch Tuyết Nghênh, tò mò hỏi cô ấy.
“Bởi vì tôi muốn để lại vài thứ của tôi trên xe cậu, giống như trước đây cậu để lại vài thứ trong xe tôi vậy.” Bạch Tuyết Nghênh quyến rũ chớp mắt, cười khanh khách trả lời tôi.
Nghe Bạch Tuyết Nghênh nói xong, thực tình tôi cũng có hơi kinh ngạc.
Sau khi ngẩn người, tôi nói với cô ấy: “Thật không ngờ sau khi ly hôn, chị lại trở nên đen tối hơn so với trước kia...”
“Đây không phải là đen tối, chắc chỉ có thể coi là một loại cảm giác mà thôi, dù sao hôm nay cũng là lần cuối cùng giữa tôi và cậu rồi.” Bỗng nhiên Bạch Tuyết Nghênh chăm chú nhìn tôi, nói với vẻ ẩn ý sâu xa.
“Được rồi, nào, mời vào! Nói cho chị nghe nhé, xe của tôi chưa từng trải qua trận chiến nào đâu đấy!” Tôi vừa mở cửa xe, vừa cười nói với Bạch Tuyết Nghênh.
“Không thể nào...!Vậy chẳng phải tôi là...!Nếu không thì đến xe của tôi đi...” Bạch Tuyết Nghênh vừa nghe tôi nói như vậy thì đột ngột khựng chân lại, nhìn về phía tôi với vẻ hơi do dự.
“Tới xe của chị làm gì? Hôm nay phải ở xe của tôi!”
Đương nhiên tôi không cho cô ấy cơ hội dừng lại, trực tiếp bế cô ấy lên, ném về phía ghế phụ...!
...!
“Được rồi, tôi phải về đây, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”
Sau khi kết thúc, Bạch Tuyết Nghênh tỉnh táo lại, vừa đeo giày cao gót vừa hờ hững nói với tôi.
“Được thôi, chị vô tình thật đấy...!Dùng xong là vứt...” Tôi gật gật đầu, cười đùa với Bạch Tuyết Nghênh.
“Yên tâm đi, giữ khoảng cách không có nghĩa là tôi sẽ không liên lạc với cậu.
Một khi công ty mới của tôi có hạng mục, chắc chắn điều đầu tiên tôi làm là mời cậu đến thiết kế giúp tôi.” Lúc này Bạch Tuyết Nghênh dừng lại, quay đầu nói với tôi.
Sau khi nói xong, cô ấy cầm túi xách của mình lên, xuống xe đóng cửa, sau đó đi càng lúc càng xa...!
Nhìn bóng dáng rời đi của cô ấy phía ngoài cửa sổ xe, tôi lắc đầu nhún vai.
Mặc dù cô ấy đã nhấn mạnh với tôi rằng hôm nay là lần cuối cùng giữa tôi và cô ấy.
Nhưng thật ra tôi không tin cho lắm, dù sao sau này tôi và cô ấy còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.
Hơn nữa có một số thứ có thể gây nghiện, một khi có lần thứ nhất, thì sẽ có vô số lần sau.
...!
Ngày hôm sau, tôi vẫn không thể bình tĩnh.
Bởi vì sau khi trải qua gần một tuần chờ đợi, vào lúc hai giờ giữa trưa hôm nay, rốt cuộc định vị của Liễu Tâm Thuần đã xuất hiện ở khu chung ** độc thân cao cấp kia!
Vì lúc ấy thiết bị theo dõi mà tôi mua chính là loại không thể nạp điện vào pin, thời gian hoạt động chỉ có mười ngày.
Nếu như bọn họ còn không đi tằng tịu với nhau thì vào tối nay, tôi định sẽ tới chung cư đó nạp điện cho thiết bị.
Nhìn điểm màu xanh đang không ngừng nhấp nháy trên phần mềm theo dõi của điện thoại, tâm trạng tôi bắt đầu trở nên phức tạp.
Rốt cuộc Tần Sở Thiên thích Liễu Tâm Thuần đến mức nào cơ chứ, hành vi của anh ta đã bị Ngọc Kim Hương phát hiện rồi, vậy mà còn dám to gan như vậy!
Thật ra điều tôi khá muốn biết chính là, rốt cuộc buổi nói chuyện giữa Liễu Tâm Thuần và Tần Sở Thiên sẽ diễn ra như thế nào.
Tại sao Liễu Tâm Thuần lại chịu ở bên Tần Sở Thiên mà không ngại phiền phức chứ?
Tần Sở Thiên muốn ngoại hình thì không có ngoại hình, muốn dáng người thì càng không có dáng người, tôi thật sự không nghĩ ra được tại sao Liễu Tâm Thuần lại lựa chọn ở bên anh ta.
Hy vọng thiết bị theo dõi mà tôi gắn trong phòng của bọn họ có thể cho tôi một vài đáp án.
...!
Một tiếng sau, đã là ba giờ chiều.
Định vị của Liễu Tâm Thuần đã rời khỏi khu chung cư kia.
Tôi cũng lập tức lái xe tới đó sau khi đã chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Lúc tới trước cửa phòng một tám không chín, để kiểm tra Tần Sở Thiên đã rời khỏi phòng hay chưa, tôi gõ cửa thật mạnh.
Sau khi gõ cửa ba lần mà vẫn không có ai tới mở cửa, cơ bản có thể xác định Tần Sở Thiên đã rời khỏi phòng.
Cho nên tôi lấy chìa khoá mới được đánh trước đây ra, mở cửa đi vào.
Trong phòng có hai đôi dép lê để bừa bộn, khăn trải giường và chăn đã nhăn nhúm, gối cũng rơi xuống đất, trong không khí tràn đầy mùi tanh hôi quen thuộc...!
Thực hiển nhiên, vừa nãy nơi này đã từng xảy ra một trận chiến.
Tôi nhìn thùng rác, có vài "bộ giáp" bị vứt ở bên trong.
Sau khi lướt nhìn bốn phía một lát, tôi lấy thiết bị theo dõi mà lần trước tôi đã lắp ở trong khe hở giữa góc tường và ngăn tủ ra.
Sau khi lấy được thiết bị, tôi không rời đi mà ngồi trực tiếp ở đó luôn, lắp thẻ nhớ trong thiết bị theo dõi vào điện thoại di động của tôi rồi bắt đầu xem.
Nhấn nút phát xong, tôi kéo thẳng thanh chạy video đến đoạn cuối cùng, cũng chính là một tiếng rưỡi trước.
Bởi vì góc độ của camera vừa hay đối diện với giường, hơn nữa còn là loại camera thấu kính wide, cho nên có thể quay được toàn bộ ngóc ngách bên trong căn chung cư.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Tần Sở Thiên và Liễu Tâm Thuần đã xuất hiện trong màn hình.
“Cục cưng, em đừng giận mà...”
Sau khi bước vào phòng, Tần Sở Thiên đã ôm chầm lấy Liễu Tâm Thuần, sau đó liên tục xin lỗi Liễu Tâm Thuần.
Nhưng dường như Liễu Tâm Thuần không thèm để ý đến, cô ta rầu rĩ không vui đẩy Tần Sở Thiên ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ mà không nói một câu nào.
“Cục cưng...!Anh biết sai rồi...!Là anh không tốt, anh không nên đưa những hạng mục nhỏ đó cho Ngô Song… Nhưng chẳng phải sau đó mọi chuyện cũng đã có chuyển biến tốt rồi à...”
Tần Sở Thiên tiếp tục tiến đến phía sau Liễu Tâm Thuần, vừa ôm vừa dỗ dành Liễu Tâm Thuần.
“Xuất hiện biến chuyển tốt gì cơ?” Lúc này Liễu Tâm Thuần mới hơi nghiêng đầu về phía Tần Sở Thiên để hỏi.
“Là như thế này, sau khi vợ anh nhìn thấy tác phẩm thiết kế của Ngô Song, đã trực tiếp bảo anh chuyển món tiền công lần cuối là một trăm vạn cho Ngô Song! Những một trăm vạn lận! Phải biết rằng, bình thường cho dù có là hạng mục lớn thì cũng không có cái giá này đâu...” Tần Sở Thiên nghiêm túc nói với Liễu Tâm Thuần.
“Cái gì? một trăm vạn? Chỉ với mấy hạng mục bé xíu kia ư? Các anh cho anh ấy khoản tiền công lần cuối là một trăm vạn?” Liễu Tâm Thuần hỏi Tần Sở Thiên bằng giọng nói cực kỳ ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Quả thực thằng cha Ngô Song này rất có thiên phú thiết kế, cho nên vợ anh không muốn đắc tội cậu ta...” Tần Sở Thiên gật đầu, trả lời Liễu Tâm Thuần với hàm ý sâu xa.
Nhưng mà đột nhiên Liễu Tâm Thuần lại chẳng nói gì nữa, hơn nữa biểu cảm của cô ta cũng không đúng cho lắm.
“Làm sao vậy cục cưng? Lại không vui nữa à?” Tần Sở Thiên thấy thế bèn vội vàng hỏi Liễu Tâm Thuần.
“Tần Sở Thiên, chúng ta vẫn nên kết thúc đi, tôi không thể tiếp tục như vậy với anh được nữa, dù sao tôi cũng là người đã có gia đình...!Anh trả những video đó cho tôi đi...” Liễu Tâm Thuần nhíu chặt hai hàng mày, bảo Tần Sở Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Kết thúc? Bây giờ em mới biết em là người đã có gia đình à? Nếu em biết mình có gia đình thì sao lúc trước em lại dan díu với thằng cha Cao Phong kia? Nếu như em không dan díu với Cao Phong thì sao anh có thể quay được những video khó coi đó của em với Cao Phong chứ!”
Vào lúc này, sắc mặt của Tần Sở Thiên trong màn hình đột ngột trở nên dữ tợn, giọng điệu cũng sắc bén lạ thường:
“Đừng tưởng rằng bây giờ thằng cha Ngô Song kia có thể kiếm được chút tiền là em có thể trở về giúp chồng dạy con! Anh nói cho em biết, từ cái ngày em phản bội Ngô Song, em đã không thể nào trở về được nữa!”.