Tiến độ cùng với không khí khi quay phim điện ảnh so với phim thần tượng, áp lực hiển nhiên là tăng lên nhiều hẳn.
Nhậm Hào mặc dù được tính là một nửa xuất thân chính quy, nhưng cũng phải nhờ bao nhiêu tâm sức bỏ ra để nghiên cứu nhân vật trước đó, nếu không cũng sẽ như xe tuột xích, theo không kịp.
Nhưng điều ngoài ý muốn của anh là trạng thái của Hà Lạc Lạc, so với buổi đọc kịch bản thì trạng thái của cậu đã tiến bộ hơn nhiều rồi, cậu không có sự chuẩn bị đầy đủ trước khi diễn, nhưng lại rất nhanh chóng mà lĩnh ngộ nhân vật.
Vốn nghĩ khi đối diễn với nhau, cả hai sẽ rất ngại ngùng, nhưng sự thật chứng minh là anh quá lo lắng rồi, mỗi khi người ghi chép ở hiện trường gõ bảng, ánh mắt của Hà Lạc Lạc liền thay đổi, trở thành Lâm Thiên, cũng nhanh chóng mà dẫn dắt anh nhập vào nhân vật.
Ngẫu nhiên có những lúc nhập tâm quá sâu, kết thúc rồi vẫn chưa thể thoát ra được, hai người đều sẽ cùng nhau chìm đắm trong cảm xúc trầm mặc của nhân vật.
Ở trong mắt người ngoài, Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc có mối quan hệ rất thân mật của đồng đội cũ, thể hiện sự hiểu ý đến kinh người.
Nhưng chỉ tự bọn họ biết rằng, ngoại trừ mỗi ngày đều âm thầm mà nghiên cứu kịch bản, anh và Hà Lạc Lạc rất ít khi thảo luận về các vấn đề riêng tư.
Lương Ngọc chính là nợ hai người họ hai đoá hoa đỏ dành cho diễn viên yêu nghề chăm chỉ nhất.
Điều phát sinh sự chuyển biến trong quan hệ của hai người, đó chính là cảnh hôn duy nhất, quan trọng nhất của cả bộ phim, đó cũng là cảnh quay khó nhất trong quá trình quay phim.
Cốt truyện đại khái chính là trong một đêm muộn sau việc bố mẹ ngoài ý muốn bỏ mình ra đi, Lâm Thiên lặng lẽ tới bệnh viên nơi anh trai làm việc thăm anh, nhìn chăm chú lên anh trai Cố Thành đang ngủ say trên bàn làm việc, vào ngay khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu rốt cuộc không có cách nào mà che giấu được nội tâm của mình nữa, cậu cứ thế mê muội mà tiến lại gần, nhưng lý trí lại đang kéo cậu lại, cuối cùng sự tham luyến của cậu chiến thắng hết thảy, cậu cảm thấy tội lỗi, run rẩy, kiềm lòng không được mà hôn anh trai của mình.
Cảnh quay này nội tâm rất phức tạp, trong một khoảng thời gian ngắn cảm xúc cần thăng tiến lên nhiều lần.
Tại hiện trường, Lương Ngọc đột nhiên cảm ngộ được, đem cảnh hôn đổi thành hai cảnh hôn, Lâm Thiên lần đầu là thăm dò mà hôn lên mí mắt của Cố Thành, sau đó cảm xúc thêm nồng, và hôn lên môi Cố Thành.
Còn đối với Cố Thành, thực ra ở cuối bộ phim sẽ có một phần hồi ức để giải thích, trong toàn bộ quá trình anh đều rất thanh tỉnh, bởi vậy sau khi biết đệ đệ trộm hôn trộm mình, sẽ có cảnh đặc tả cảnh đôi mắt anh mở ra, cũng đòi hỏi sự giám sát kĩ lưỡng.
Tuy rằng chỉ là một cảnh hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng yêu cầu cả hai phải nắm bắt mười phần tinh tế của cảm xúc, có những lúc cảm xúc trầm mặc khó nói so với cảm xúc bộc phát còn khó thể hiện ra hơn.
Cảnh này vừa bắt đầu quay đã không được thuận lợi, trạng thái của cả hai đều có chút căng thẳng, khó khăn lắm mới có thể suôn sẻ mà hôn xuống, cảm xúc của Hà Lạc Lạc cũng hoàn toàn không ổn, cứ như vậy tới tới lui lui cũng NG hơn 30 lần, lập tức liền có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Lương Ngọc đột nhiên đứng dậy, tuyên bố hôm nay kết thúc công việc sớm, anh an ủi, cảnh hôn chắc chắn sẽ có căng thẳng, bảo hai người quay về hảo hảo điều chỉnh trạng thái một chút, ngày mai sẽ tiếp tục.
Nhậm Hào trước khi rời đi có bị Lương Ngọc gọi qua một bên, Lương Ngọc hoàn toàn không có bởi vì biểu hiện quay phim của anh hôm nay mà tức giận, ngược lại anh ấy lại cười một nụ cười đầy ẩn ý, để Nhậm Hào ở cùng Hà Lạc Lạc nhiều hơn sau khi về khách sạn, lúc tối có thể luyện tập nhiều chút.
_____
Nhậm Hào trước kia không hề nghĩ Lương Ngọc bát quái như vậy.
"Lại nói...!Hai người vẫn chưa quay lại với nhau à?"
"?????"
"Cậu là có ý gì, tôi không hiểu..."
"Cắt...!cậu cái người này trước sau vẫn cứ muộn tao như vậy, hai người các cậu không có giấu được tôi đâu, 29 rồi! Thật! Là!"
(Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường)
"Trước đây lại không phát giác ra cậu lại là người gần gũi như vậy đấy."
"Này? Tôi chưa nói qua với cậu sao? Tôi vẫn luôn là một fan hâm mộ của cậu a..."
Dưới áp lực của những câu chuyện bát quái nói cùng với Lương Ngọc, Nhậm Hào đau đầu mà ngầm thừa nhận.
Lương Ngọc chỉ biết thở dài mà nói anh ấy thực sự bị đánh gục rồi!
Nhậm Hào tự nghĩ:...!Thế giới này thật kỳ diệu, làm sao đến chỗ nào cũng đụng phải người trợ giúp.
Trở lại khách sạn, Nhậm Hào liền đến tìm Hà Lạc Lạc, mở cửa ra liền nhìn thấy đối phương vừa tắm xong, đang mặc áo choàng tắm, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phần tóc mái vừa hờ hững vừa khéo léo rũ xuống trước trán một cách ngoan ngoãn.
Nhậm Hào cảm thấy cổ họng không khỏi xiết chặt lại.
"Có chuyện gì à?"
"Cảnh quay hôm nay, Lương Ngọc muốn để chúng ta tự phối hợp một chút."
"Ồ...!vào đi, em vừa hay cũng mới tắm xong chuẩn bị đọc kịch bản."
Có lẽ hôm nay đã cùng nhau quay cảnh hôn rồi, từ sau khi chia tay, bọn họ liền chưa từng thân thiết như vậy, đêm nay Nhậm Hào đặc biệt thấy có chút nóng.
Vừa cầm kịch bản lên, Hà Lạc Lạc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi mỉm cười:
"Cảnh hôn, anh muốn làm sao phối hợp?"
...!Nhậm Hào dường như cảm thấy mình bị Lương Ngọc hố rồi...
"Uh...!Vậy em cảm thấy cảnh quay hôm nay có gì hoang mang không? Có thể thảo luận một chút."
Rõ ràng là một lời nó rất đoan chính, làm sao khi nói ra liền biến vị rồi...!
Trong nhất thời cả gian phòng đều tràn ngập sự ám muội.
Hà Lạc Lạc đặt kịch bản xuống, đứng dậy và đến gần Nhậm Hào.
"Kỳ thực em hôm nay cảm thấy rất căng thẳng, không chỉ bởi vì cảnh hôn.
Lúc em nhìn thấy anh đeo kính mắt, trong chiếc áo blouse trắng, bộ dáng cấm dục đó, đầu óc em tràn ngập những suy nghĩ không nên."
"Chịu không nổi rồi, ca ca."
Con người mà mình tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trước mặt, rõ ràng là mang một khuôn mặt của một chú thỏ trắng ngây thơ ngoan ngoãn, lại biết nói ra những lời nói chọc người, thanh thuần lại phóng đãng, tình cảnh này ai cũng nhịn không nổi! Nhậm Hào cũng gục ngã.
"Vậy thì đừng nhịn nữa..."
Ham muốn sau đó liền bị đốt cháy, trong đoạn thời gian li biệt, cô độc, giãy dụa cùng với ái ý, cứ thế mà bộc phát.
"Ca ca, chiếm hữu em đi..."
Từ xâm nhập cho đến hoà vào nhau, vào khoảnh khắc linh hồn và thể xác của cả hai hoà làm một, đó là Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc, đó cũng là Cố Thành và Lâm Thiên.
_____
Sau khi dọn dẹp xong, Nhậm Hào phát hiện ở nơi hẻo lánh của đầu giường có một hộp thuốc, nhíu nhíu mày:
"Đây là thuốc gì vậy?"
"Đó là Aspirin, còn có thuốc ngủ các loại nữa.
mỗi lúc đau đầu và mất ngủ liền uống hai viên."
"Kéo dài đã bao lâu rồi?"
"Làm nghệ sĩ áp lực lớn lại thường xuyên phải bay đi khắp nơi liền ngủ không ngon, điều đó cũng khó mà tránh được, cũng không phải là vấn đề lớn."
"Đừng uống nữa, là thuốc thì đều có tác dụng phụ với cơ thể."
"Nhậm Hào, anh đừng quản em, trước kia khi còn ở bên nhau anh đều quản em như bố của em vậy, bây giờ chia tay rồi, đừng như thế nữa."
Anh sớm nên phát hiện, mất ngủ có thể là do họ chia tay mà thành, cũng có thể là sớm hơn nữa, cứ lẩn quẩn trong nhiều chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, những chuyến hành trình lộn ngược ngày đêm.
"Lạc Lạc, anh xin lỗi..."
"Nhậm Hào, xin lỗi thực sự rất vô nghĩa.
Giữa chúng ta, nếu như có 100 bước, hình như đều là em luôn tiến về phía trước, cố gắng đem khoảng cách rút ngắn.
Cho đến khi em đã bước được 99 bước rồi, em mệt rồi, cũng ngừng lại, em nghĩ rằng sẽ đợi anh bước 1 bước đó, chỉ 1 bước đó, thế nhưng anh từ đầu đến cuối đều không có.
Từ khi chia tay cho đến nay, số di động của em cũng chưa từng đổi, wechat cũng không hề chặn anh, địa chỉ chung cư của em, phương thức liên lạc của trợ lí của em, anh đều biết cả.
Chỉ cần anh có lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với em, thậm chí có thể bay đến Bắc Kinh tìm em.
Sau này, em lại thường suy ngẫm lại, có lẽ em đã quá tuỳ hứng rồi, em luôn phấn đầu quên mình, gặp gỡ anh, giống như một nắm tay đánh vào bọt biển vậy.
"
"Nhậm Hào, em không còn là một đứa trẻ nhỏ nữa, anh không cần lúc nào cũng đẩy em ra xa, một mình suy nghĩ về vấn đề.".