Võ Tôn Đỉnh Cấp

Sau một lúc lâu, Cửu Thiên nuốt một ngụm nước miếng, hiếm khi buông lời thô lỗ: “Phát tài rồi!”

Nghe thấy hai chữ phát tài, Hàn Liên tức thì phấn chấn hẳn lên, nói lớn tiếng: “Phát tài? Phát tài gì thế?

Tài ở đâu? Uầy! Nhiều dược liệu thế!”

Hàn Liên rú lên như điên. Sở Trực và Sở Chính thì vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.

Đập ngay vào mắt là một căn phòng chứa dược liệu khổng lồ, nông nặc mùi hương của thuốc lan tràn cả trong không khí.

Xung quanh căn phòng là những tủ thuốc cao ngất ngưởng, được phân loại và sắp xếp ngay ngắn.

Ở chính giữa bày đầy các loại dược liệu lộn xộn, chất thành núi.

Xung quanh như thể đốt đàn hương khói bay vấn vít. Loại hương này có tên gọi là Vạn Niên hương, có thể bảo quản dược liệu cả vạn năm không bị mục nát.

Riêng chỗ hương này thôi đã không biết có giá bao nhiêu. Chắc chắn có tác dụng hơn hẳn một viên linh đan.

Nếu mà đem hết số hương này ra ngoài bán, e rằng sẽ có rất nhiều luyện khí sĩ gào khóc van xin một chút hương.

Quay lại nhìn những tủ chứa dược liệu kia, làm bằng gỗ phượng tê chính hiệu, đích thực là gỗ phượng tê đáng giá không chỉ ngàn vàng. Thứ gỗ này không bén lửa, không thấm nước. Nếu làm thành phù điêu gỗ đeo bên người thì còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, ngừa độc, diệt côn trùng.

Một mảnh gỗ phượng tê to bằng bàn tay thôi đã có thể trở thành báu vật truyền đời của cả gia tộc.

Hơn nữa còn là loại báu vật truyền đời rất hãnh diện.

Nhưng lúc này đây, nhìn toàn bộ đống tủ gỗ cao ngất ngưởng trước mặt đều được làm từ gỗ phượng tê.

Đã thế còn không phải loại gỗ non mới mấy năm hay mấy mươi năm tuổi. Nhìn sắc màu u tối, thậm chí sắp tỏa ra hào quang của chúng thì ít nhất phải là gỗ phượng tê trăm tuổi.

Chỉ cần dỡ đống tủ này đem đi bán là có thể trở thành phú hào lắm tiền nhiều của tiêu không bao giờ hết ngay tức khắc.

Tất nhiên, khả năng cao hơn là ngay sau khi lấy mấy miếng gỗ ra, sẽ bị luyện khí sĩ hoặc võ giả mạnh hơn cướp mất ngay.

Hắn hiểu cái lẽ mang theo tài lộc rước vạ vào thân chứ.

Cửu Thiên đang ra sức kìm nén cơn phấn khích của mình. Hàn Liên đã nhào tới, một cú nhảy vọt đưa thân mình tiến vào giữa ngọn núi dược liệu.

“Phát tài rồi. Phát hết cỡ luôn rồi. Cửu Thiên sư đệ, nhị sư huynh, tam sư huynh, mọi người còn đợi gì nữa? Mau gom đi thôi. Lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”

Nói rồi, Hàn Liên sư huynh bắt tay luôn vào vơ vét dược liệu luôn.

Đúng vậy, chính xác là vơ vét. Hắn ta chỉ hận một nỗi không thể dùng được cả tay lẫn chân để nhét toàn bộ dược liệu vào vật hư không của mình.

Mấy ngày gần đây thôi, họ có được rất nhiều vật hư không, cộng thêm mấy cái vừa lấy được của bọn Triệu Thường, nên giờ mới có thể ra sức vơ vét dược liệu.

Nếu không thì với ngần này dược liệu, họ cũng chẳng lấy được bao nhiêu. Sở Chính sư huynh và Sở Trực sư huynh đều sáng lóa cả mắt, bắt đầu vơ bạt mạng. Hai người cố gắng chọn toàn cái tốt, nhặt toàn dược liệu to. Khác với Hàn Liên, dược liệu mà hai sư huynh Sở Chính và Sở Trực chọn đều thiên về một kiểu nhất định. Rõ ràng là những dược liệu họ muốn lấy đều là loại dược liệu phù hợp với công pháp của mình.

Cửu Thiên không cùng Hàn Liên sư huynh, Sở Chính sư huynh và Sở Trực sư huynh nhặt những dược liệu bình thường này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui