Võ Tôn Đỉnh Cấp

Sở Chính gật đầu: “Đến lúc cho chúng nếm mùi lợi hại của Nhất Nguyên viện chúng ta rồi.”

Dứt lời, ba người nhìn nhau cười.

Còn lúc này, cuối cùng Cửu Thiên cũng đã lấy đủ dược liệu, nhảy vọt từ trên tủ thuốc xuống.

Cửu Thiên thở dốc, cười bảo: “Các vị sư huynh, các huynh đã lấy xong chưa?”

Hàn Liên vỗ vào quần mình, đáp: “Lấy xong hết cả rồi. Cửu Thiên sư đệ, đệ cũng bội thu chứ hả?”

Cửu Thiên cười gật đầu. Đột nhiên, Cửu Thiên thấy bả vai bị xuyên thủng của Hàn Liên lúc này đã không còn vết thương gì nữa.

Cửu Thiên hỏi với vẻ ngờ vực: “Hàn Liên sư huynh, huynh trị thương khi nào thế?”

Hàn Liên cười giòn tan: “Trị thương? Huynh có cần lắm đâu. Cùng lắm chỉ nuốt hai viên đơn dược để giảm đau thôi.”

Cửu Thiên nhìn Hàn Liên, lấy làm khó hiểu. Sở Trực ở kế bên giải thích: “Cửu Thiên sư đệ, đệ đừng hỏi nữa. Thể chất tên Hàn Liên này tương đối kì quái, bị thương khỏi rất nhanh. Sau này đệ sẽ thấy sức sống như con gián của đệ ấy, có đập thế nào cũng không chết được.”

Hàn Liên nhướn mày: “Như đệ là năng khiếu trời cho, các huynh hiểu cái quái gì.”

Hàn Liên xua tay rồi nói tiếp: “Đi thôi. Chúng ta tiếp tục xem nơi này còn thứ gì tốt nữa nào. Đệ kết cái phủ đệ hư không này rồi đấy. Tiên khí sư giỏi thật đấy, sưu tầm được bao nhiêu là thứ. Đệ phải phát tài thêm lần nữa mới được.”

Cửu Thiên khẽ cười, theo chân Hàn Liên đi vào.

phía trong. Ngay phía trước phòng dược liệu, một cánh cửa đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Còn phía bên kia cánh cửa là một căn phòng đầy những hình nhân.

Trúc lão quỷ máu me đầy người đang đứng chính giữa.

Xung quanh là đám hình nhân cầm lưỡi liềm, quấn trường bào màu đen khắp người như những bóng ma đang tấn công Trúc lão quỷ tới tấp.

Trúc lão quỷ đã sắp sức không trụ được nữa, quầng sáng xanh băng giá trên người bị đồn nén tột bậc, gần đến bờ vực sụp đổ.

“Hình nhân linh hồn chết tiệt! Sao lại cho những tên này canh giữ phủ đệ chứ? Chẳng lẽ cửa mình đi vào là… cửa tử?”

Trúc lão quỷ nghiến răng, cuối cùng thì lúc này đã hiểu ra.

“Mình quyết không thể chết ở đây được.”

Bất thình lình, Trúc lão quỷ lấy trong ngực áo ra một mảnh ngọc bội sáng lóa, mạnh bạo nghiền nát nó.

Sau đấy hét lên bằng giọng thảm thương: “Tinh Uyên, tôi là Phong Lịch đây. Giúp tôi một tay đi! Xin dâng linh đan.”

Ngay sau đó, một trận pháp sáng lòa xuất hiện trước mặt Trúc lão quỷ.

Rồi một giọng nói vang lên giữa trận pháp.

“Xin lỗi nha, sư tôn đi vắng mất rồi. Chi bằng để tôi giúp ông nhé.”

Một bàn tay bỗng thò ra giữa trận pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui