Trúc lão quỷ trợn trừng mắt, nhìn một bóng người chậm rãi bước ra khỏi trận pháp.
Mắt tựa sao trời, mày như kiếm sắc, tóc ngắn hoa râm, một gương mặt toát lên tà khí.
Áo bào võ giả màu đen tự nhiên và phóng khoáng. Đai ngọc hắc long đeo thắt lưng là loại thiên tâm noãn ngọc, giá trị không chỉ vạn lượng vàng. Miếng ngọc bội trên người ngoài mang lại hiệu quả giữ ấm cho cơ thể, mà còn có thể thay chủ nhân chống đỡ tổn thương.
Mỗi bên tay đeo một chiếc nhẫn hư không. Nhẫn tay trái trắng ngần không tì vết, khắc chữ “Dương”
bên trên, khí vận cuồn cuộn. Nhãn tay phải đen kịt như mực, khắc chữ “Âm”, biến hóa khó lường.
Nơi lồng ngực có biểu tượng âm dương dung hòa, là bào phục võ giả riêng biệt của Âm Dương viện.
Nam tử vừa bước ra ngoài đã thấy hình nhân linh hồn xung quanh vung lưỡi liềm ập tới.
Nam tử khẽ chau mày, tung ra một quyền vào khoảng không trước mặt.
Đường quyền đành vào không khí, trong phút chốc, không khí trước mặt ông ta bập bềnh như sóng nước.
“Nộ Hải Kinh Đào!”
Khí kình khủng khiếp lan tràn, cả đám hình nhân linh hồn bị đánh bật ra trong giây lát.
Mặt Trúc lão quỷ cũng biến dạng theo luồng khí kình ngang tàng. Nam tử quét mắt nhìn tứ phía, đôi mắt bắn ra một luồng ánh sáng đáng sợ.
Hễ hình nhân linh hồn nào bị ánh sáng từ đôi mắt của nam tử chiếu vào là cố định ngay tại chỗ.
“Nhiếp Hồn Nhãn.”
Trúc lão quỷ lẩm bẩm thành tiếng. Ông ta biết chiêu thức này. Chẳng phải là tuyệt kỹ sở trường của Tinh Uyên ở Âm Dương viện đó sao?
Liền một lúc, mười mấy hình nhân linh hồn đã bị cố định, tất cả trở lại yên tĩnh.
Nam tử thu hồi ánh sáng trong đôi mắt, cười bảo: “Phong Lịch tiên sinh, chào ông. Tôi là Diêm Từ Vũ.”
Trúc lão quỷ đưa mắt quan sát Diêm Từ Vũ từ trên xuống dưới rồi nói: “Sư phụ của cậu là Tinh Uyên?”
Diêm Từ Vũ gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Trúc lão quỷ nói tiếp: “Từ lâu đã nghe người ta đồn, Tinh Uyên thu nhận được một đệ tử tài giỏi, hứa hẹn sẽ gây chấn động Thăng Võ hội của nước Võ Đỉnh. Ắt hẳn là cậu đây.”
Diêm Từ Vũ nhếch môi thoáng nở nụ cười. Rõ ràng hắn ta vô cùng hài lòng với tu vi của bản thân.
“Phong Lịch tiên sinh quá lời rồi. Linh đan mà tiên sinh vừa nói là thật chứ?”
Trúc lão quỷ gật đầu: “Dĩ nhiên là thật. Chỉ cần cậu giúp tôi được an toàn ở đây ba đến năm ngày, chắc chắn sẽ dâng tặng một viên linh đan.”
Nụ cười trên dương mặt Diêm Từ Vũ càng rõ rệt, nói: “Phong Lịch tiên sinh, hi vọng ông đừng dùng đan dược hạng kém để bịp bợm tôi. Đã hứa là linh đan thì đến lúc đó đừng lấy nguyên đan ra xua đuổi tôi.
Con ngươi của Trúc lão quỷ co lại, đáp: “Yên tâm, cam đoan là linh đan không sai.”
Diêm Từ Vũ gật đầu hài lòng, quét mắt nhìn xung quanh: “Vậy trước tiên hãy nói xem đây là nơi nào đã. Tiếp theo, chúng ta cần làm gì?”
Ở phía bên kia, nhóm Cửu Thiên đã đi đến trước cổng.
Lại là một cánh cổng trấn giữ, nhưng không hề có hoa văn phức tạp và huyễn thú long hổ canh giữ.
Cửu Thiên thận trọng nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chắc chắn rằng cổng trấn giữ này chỉ có thể mở ra khi có dao động của nguyên khí riêng biệt. Cũng có nghĩa là ngoài chủ nhân của phủ đệ, những người khác rất khó có thể mở cánh cổng trấn giữ này.