Sở Chính nhìn thấy vẻ đau đớn trên gương mặt Cửu Thiên, đi lên trước mấy bước, đập vào tay Cửu Thiên cho Thập Phương đỉnh rơi ra.
Cửu Thiên lùi về phía sau, canh khí trên người đột nhiên biến mất. Ngoái đầu lại nhìn Sở Chính, Cửu Thiên lên tiếng: “Cảm ơn nhị sư huynh. Suýt thì bị nó hút cạn. Thập Phương đỉnh này đã bị đặt cấm chế.
Có vẻ sau này phải luyện hóa dần dân mới ổn được.”
Sở Chính nhặt Thập Phương đỉnh lên, đưa trả lại cho Cửu Thiên: “Món đồ của một tiên khí sư thì đâu dễ điều khiển như thế. Nhưng tại sao đệ lại có thể sử dụng được nhỉ?”
Cửu Thiên chớp mắt: “Có lẽ là vì canh khí của đệ tương đối đặc biệt chăng?”
Sở Chính mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Sở Trực nghe thấy vậy cũng chỉ cười, bảo: “Đi thôi.
Cửa đã mở ra rồi.”
Thấy Sở Chính và Sở Trực không có ý định tiếp tục gặng hỏi, trong lòng Cửu Thiên hơi ngạc nhiên.
Hàn Liên tiến tới võ vai Cửu Thiên, thì thầm: “Ai mà chẳng có đôi chút bí mật đấy. Cửu Thiên sư đệ, đệ không muốn nói, các sư huynh cũng sẽ không hỏi nhiều. Hề hề, xem ra Nhất Nguyên viện đúng là khác hản. Mỗi học viên đều có một sự khác thường riêng. Ha ha.”
Lời của Hàn Liên khiến Cửu Thiên ngẫm nghĩ. Sau đó, hắn cất Thập Phương đỉnh lại. Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.
Ra khỏi phòng dược liệu, trước mặt là một nơi trống trải.
Mặt đất dưới chân đã biến thành nền đá màu đen cứng cáp. Loại đá này còn đen hơn cả hắc thạch dùng để đo cấp bậc của võ giả, một màu đen thăm thẳm như sắp hút linh hồn người ta vào trong.
Đi trên nền đá, bốn xung quanh đều vang vọng lại tiếng bước chân của nhóm Cửu Thiên.
Trước mặt có bốn cây cột đá khổng lồ, với luồng khí tựa sương mù đang lưu chuyển.
Quan sát kĩ càng còn có thể thấy được bóng người giữa những luồng khí này, đang nhấp nháy giữa màn sương như huyễn cảnh.
Bốn người tiến lên phía trước, qua lớp sương mù nhìn thấy một người quen thuộc.
“Ơ tên khốn này, sao ông ta lại ở trong đó?”
Hàn Liên chỉ vào bóng người trong huyền cảnh và rú lên. Người bị gọi là tên khốn kia chính là Trúc lão quỷ.
Cửu Thiên cũng đã nhận ra, cười khẽ: “Đây là cửa tử mà. Chân thực và hư ảo. Thì ra ông ta cũng ở đây. Còn có thêm một tên ranh nữa…”
Hàn Liên thắc mắc: “Cửu Thiên sư đệ, đệ nói gì thế?”
Cửu Thiên còn chưa đáp lời, Sở Trực đã nhìn quanh và nói: “Ý của Cửu Thiên sư đệ là, thực ra họ cũng đang ở đây, chỉ khác vị trí hư không chỗ chúng †a đang đứng thôi. Đệ có thể hiểu là chỗ chúng ta đứng là trong thế giới thực, còn họ đang ở trong thế giới của hồn phách”
Hàn Liên hiểu ra thì ồ lên: “Hư không trùng lặp thôi chứ gì? Đệ hiểu mà. Thế thì hai tên đó gặp nạn rồi. Theo như Cửu Thiên sư đệ nói thì chúng ta vào cửa sinh, họ vào cửa tử. Chúng ta ở đây bình an vô sự, họ bên kia chắc là cạm bẩy rình rập rồi. Ha ha, trận pháp hình nhân, họ bị hình nhân tấn công rồi.”
Cửu Thiên tập trung quan sát, quả nhiên trong huyễn cảnh lúc này, Trúc lão quỷ đã gặp phải trận pháp hình nhân đáng sợ.
Một đám hình nhân khổng lồ bằng đá như phát điên đang tấn công Trúc lão quỷ cùng một người khác. Còn hình nhân đá nào cũng đều to hơn Trúc lão quỷ ít nhất mấy chục lần.