Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chính giữa cao đài, một chiếc ghế mây cực lớn, màu xanh ngọc bích lóng lánh, dường như có những hạt sương đang lưu động trong đó.

Nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là Mộc Chi Lực màu xanh đang lưu động phía trong. Chiếc ghế có thể tự ngưng tụ Thiên Địa Chi Lực, cho dù lấy làm pháp khí cho luyện khí sĩ cũng không tồi.

Cây mây là cây mây xanh vạn năm, phía trên có khắc chữ, viết sáu chữ lớn ‘Võ vô biên, đạo vô cương.”

Ngay sau đó, một đường sáng từ trên trời rơi xuống. Trong đường sáng, viện trưởng Thiên Nhai Tử xuất hiện. Đứng trước chiếc ghế mây, Thiên Nhai Tử giơ tay chỉ về phía bầu trời.

Tất cả học viên bên dưới bỗng nhiên reo hò như thủy triều, đây là lễ hội thường niên của học viện Võ Đạo.

Từ trên cao nhìn xuống, học viên của chín đại phân viện như chín dòng sông, kéo dài ra ngoài.

Trên nóc đại điện Võ Đạo, trên những cây cối xung quanh đều đã chật kín người.

Chỉ có Nhất Nguyên viện bên này trông bớt đáng thương hơn.

Đạo Quang sư tôn dẫn theo đám người Hàn Liên ngồi phía dưới cao đài.

Năm người bọn họ cộng với Tiểu Hắc chiếm một phần chín địa bàn của cả sân diễn võ.

Đám người Hàn Liên yên lặng ngồi bên dưới, so với hai tháng trước, trên người bọn họ đã có thêm phần điềm tĩnh.

Đặc biệt là Hàn Liên, nơi khóe mắt còn có thêm một viết sẹo kiếm nhỏ.

Vết sẹo nhỏ như vậy, dùng đại chút dược liệu là có thể xóa được. Trong phủ đệ hư không, Hàn Liên có được không ít dược liệu, muốn xóa vết sẹo đi quả thực dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng hẳn ta không làm như vậy. Cố ý để lại vết sẹo này, Hàn Liên mới có thể nhắc nhở bản thân nhớ kỹ lần huấn luyện đặc biệt này, theo cách nói của hắn ta: “Không lấy được vị trí đệ nhất phân viện, tuyệt đối không xóa vết sẹo.”

Đương nhiên, đây cũng là cách nói của bản thân hắn ta. Nếu để Sở Trực và đám người đại sư huynh nói thì cách làm như vậy của Hàn Liên chẳng qua là “Tên ngốc này giữ vết sẹo lại chỉ là do cảm thấy mình trở nên đẹp trai mà thôi.”

“Đạo Quang sư tôn, tại sao người không gọi Cửu Thiên sư đệ ra. Các học viên tinh anh của các học viện lớn sắp nhận kim bài hết rồi, không thể để Cửu Thiên sư đệ bỏ lỡ nghi thức như vậy.”

Trong lòng bàn tay của Đạo Quang sư tôn có một đốm sáng đen nhỏ.

Trong đó chính là phủ đệ hư không mà Cửu Thiên đang ở.

Đạo Quang sư tôn cau mày nói: “Ta đã truyền âm vào rồi, nhưng Cửu Thiên vẫn chưa tỉnh, con sốt ruột cái gì?”

Hàn Liên nói: “Đương nhiên là con rốt ruột rồi, hôm nay các đệ tử tham dự của các học viện lớn đều phải lộ diện công khai, nếu Cửu Thiên không đứng ra, đến lúc đó, sẽ không cho phép đệ ấy tham gia cuộc chiến xếp hạng nữa.”

Sở Trực cũng nói theo: “Đạo Quang sư tôn, người thúc giục lần nữa đi”

Đạo Quang sư tôn phẫn nộ, thật sự cho rằng ông †a chưa thúc giục sao?

Từ lúc sáng khi đến đây, ông ta đã thúc giục suốt dọc đường đi nhưng toàn bộ canh kình giải phóng vào đều giống như đá chìm xuống biển cả, bặt vô âm tín. Ông ta có cách gì chứ. Không thể dùng lực mạnh phá vỡ phủ đệ hư không rồi tiến vào được.

Như thế mới thực sự làm phiền Cửu Thiên.

“Chờ thêm chút nữa!”

Đạo Quang sư tôn lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui