Võ Tôn Đỉnh Cấp

Anh cũng không hiểu tại sao Tĩnh Như từ một người ngây thơ đơn thuần lại biến thành bộ dạng phong tình vạn chủng như thế.

Thời gian quả thực là một thứ đáng sợ, nó có thể biến một người thành dáng vẻ mà ngay cả người thân thiết nhất cũng không thể nhận ra.

Đương nhiên, Tĩnh Như biến thành người như thế nào cũng không liên quan gì tới hắn.

Cửu Thiên chỉ nhìn một cái rồi thu mắt.

Bảy đại học viện đã đi lên hết, bây giờ chỉ còn lại mỗi Nhất Nguyên viện và Âm Dương viện.

Bọn Cửu Thiên cũng không vội, Hàn Liên cười nói: “Dù sao năm nào cũng là chúng ta lên cuối, năm nay ngoại lệ làm gì. Người trâu bò nhất mới xuất hiện vào lúc cuối cùng. Không thấy lần nào viện trưởng cũng là người đến cuối sao. Chúng ta kết màn, Cửu Thiên sư đệ, chúng †a cứ ngồi yên ở đây đi, để đám nhãi Âm Dương viện lên trước!”

Cửu Thiên gật đầu rồi ngồi yên.

Đợi một lúc thì những đệ tử tinh anh của Âm Dương viện đã lên trước.

Cả năm người đều mặc một thân áo choàng màu đen trắng.

Đây là võ phục độc nhất vô nhị của Âm Dương viện bọn họ, nó không chỉ tượng trưng cho viện đứng đầu Học Viện Võ Đạo, mà quan trọng hơn cả chính là, chỉ riêng chất liệu làm bộ y phục này đã là một món binh khí thượng hạng.

Chất liệu của bộ y phục này được lấy từ một con dã thú tên là Linh Dã sống sâu trong dãy núi Kình Thiên.

Dùng da của nó làm y phục không chỉ có khả năng phòng thủ kinh người, chống nước chống lửa mà còn có thể phóng ra một biển lửa trong một thời gian ngắn thông qua việc tiêm canh kình vào.

Giá trị của bộ y phục này tương đương với một viên nguyên đan ngũ phẩm. Những đệ tử của viện khác không có được phúc lợi tốt như vậy đâu.

Năm người lên đài, đi đầu là Diêm Từ Vũ.

Diêm Từ Vũ dùng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng về phía Nhất Nguyên viện.

Vừa nấy, hắn ta luôn nhìn theo Cửu Thiên đi ra khỏi phủ đệ hư không, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích, sau đó, giọng của Diêm Từ Vũ khế truyền đến tai Cửu Thiên.

“Tốt lắm. Ngươi không chết tại nơi đó. Ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.

Miệng Cửu Thiên cũng khẽ động.

DiêmTừ Vũ nghe thấy rõ ràng giọng nói của Cửu Thiên văng vẳng bên tai.

“Yên tâm, ta sẽ tới Âm Dương viện để xử ngươi.”

Mắt Diêm Từ Vũ hơi co lại.

Hắn có thể dùng canh kình truyền âm sao?

Diêm Từ Vũ nhớ rất rõ, thực lực của Cửu Thiên còn xa mới đạt tới cảnh giới ngoại canh. Sao hắn có thể dụng canh kình của ngoại canh cảnh truyền âm được.

Nhưng sự thật rành rành ra đó, Cửu Thiên đã làm được.

Lòng Diêm Từ Vũ khẽ run lên, chẳng lẽ Cửu Thiên đã đạt được cái gì đó từ phủ đệ hư không sao?

Diêm Từ Vũ càng nghĩ thì càng thấy có khả năng, bằng không Cửu Thiên đã bị hắn ta đánh trọng thương như thế, sao có thể bình yên vô sự thoát ra ngoài được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui