Trong nháy mắt, Thất Lân sư tôn như già thêm mười tuổi, ông ta nhẹ nhàng phất tay để những học viên khác khiêng đám người Nghiêm Hạo đi.
Đến bây giờ Phượng Lam đang nằm dưới đất vẫn còn chấn động.
Bọn họ thua thật rồi. Không Động viện thua thật rồi.
Chẳng cần nghĩ thêm, sau hôm nay thôi, danh tiếng của Cửu Thiên Nhất Nguyên viện sẽ vang vọng trong cả Học Viện Võ Đạo!
Một ngày sau, toàn bộ học viện Võ Đạo đã hoàn toàn bùng nổ bởi tin tức Cửu Thiên đã một mình đánh lại Không Động viện.
“Nghe nói gì chưa, Canh Long Trận của Không Động viện đã bị phá rồi, phá trận với sức mạnh cá nhân, thực lực của Cửu Thiên Nhất Nguyên viện rất mạnh!”
“Đúng vậy, hiện tại Cửu Thiên đã xếp thứ chín trong Võ bảng rồi. Nhất Nguyên Viện thực sự đã sản sinh ra một người lợi hại.”
“Các ngươi biết cái gì, ta nghe nói Cửu Thiên vẫn còn là sự đệ nhỏ nhất của Nhất Nguyên viện đấy.
Thực lực của mấy vị sư huynh của hắn cũng không yếu.”
“Thật sao? Vậy tại sao mấy năm trước mấy vị sư huynh của hắn lại không lọt vào bằng xếp hạng.”
“Các ngươi biết cái quái gì, mấy năm trước Nhất Nguyên viện bọn họ tổng cộng chỉ có ba người lên sân, đại sư huynh của Nhất Nguyên viện chưa từng xuất thủ.”
“Ôi chao, nói như vậy, Nhất Nguyên viện thực sự có thực lực.”
“Không phải sao, xem đi, bọn họ còn muốn đánh lên đấy”
Những tiếng thảo luận như vậy đều có thể được nghe thấy trong mọi phân viện của Học Viện Võ Đạo.
Sự kiêu ngạo và thành kiến ban đầu đối với Nhất Nguyên viện đã hoàn toàn biến mất sau thất bại của Không Động viện.
Màn thể hiện của Cửu Thiên ở Không Động viện, sau khi được phóng đại và thổi phồng lên, đã lan rộng khắp toàn bộ học viện Võ Đạo.
Có thể tình hình trận chiến lúc đó đã trở nên khác biệt trong lời tương truyền qua lại, nhưng việc Cửu Thiên đứng thứ chín trong Võ bảng lại là điều có thật.
Ngay cả những học viên của Không Động viện khi nhắc đến Cửu Thiên cũng sẽ dùng một chữ ‘mãnh’ để miêu tả.
Đây là màn thể hiện hoàn toàn thuyết phục, có điều thực lực mà Cửu Thiên thể hiện ra cũng quả thực thừa sức khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Nhất Nguyên viện tăng lên vị trí thứ bảy, mũi kiếm chỉ vào Minh Tâm viện xếp hạng sáu.
Minh Tâm viện vốn chuẩn bị đánh một trận với Hoành Sơn viện, đã trở nên vắng lặng sau khi nghe thấy tin Không Động viện bị một người đánh bại.
Giống như là đang yên lặng chờ đợi Nhất Nguyên viện đến thách đấu.
Tại Minh Tâm viện, Linh Bối, người đã trở thành nhị sư tỷ trong viện, lúc này đang trang điểm.
Ngoài cửa, Ngọc Cần sư tỷ gõ nhẹ vào cửa phòng và nói: “Linh Bối sư muội, ta có thể vào được không?”
Linh Bối quay đầu lại, cười nói: “Ngọc Cần sư tỷ, mời vào.”
Ngọc Cần chậm rãi bước vào, dáng người yểu điệu, chiếc trường bào họa tiết ngôi sao quét đất nhưng lại không dính một chút bụi nào.
“Linh Bối sư muội, nghe sư phụ nói muội đề xuất không đến Hoành Sơn viện giao chiến trước mà yên lặng đợi Nhất Nguyên viện đến, có thể nói cho sư tỷ biết lý do không?”
Linh Bối mỉm cười duyên dáng, nắm lấy tay Ngọc Cần, hai người cùng ngồi trên giường.