Võ Tôn Đỉnh Cấp

Viện trưởng tiếp tục nói: “Nhưng biểu hiện của cậu ngược lại khiến tôi thật sự rất ngạc nhiên. Bất luận là khí độ, hay sự bình tĩnh, lâm nguy không sợ hãi, sự đúng mực đó ngược lại nhìn ra vài phần khí khái của thiếu niên anh hùng. Điều này cũng là lý do tại sao tôi muốn dẫn cậu tới nơi này. Cậu tưởng rằng, trong Học Viện Võ Đạo, bất cứ đệ tử nào cũng có thể tới đây thử đạo vực sao?”

Cửu Thiên ôm quyền nói: “Đa tạ viện trưởng.”

Viện trưởng nhẹ xua tay, nói: ‘Những điều này tạm thời không nhắc nữa. Hỏi cậu một câu cuối cùng, lý tưởng của cậu là gì.”

Cửu Thiên không thèm nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Tôi muốn trở thành cường giả.”

Viện trưởng cười nói: “Cường giả như nào?”

Cửu Thiên nói: “Cường giả mạnh hơn tất cả mọi người, chỉ cần tôi còn sống thì tôi muốn trở nên mạnh hơn.”

Nụ cười trên khóe miệng viện trưởng hiện ra, sau đó cười thành tiếng.

“Thú vị, thú vị. Tôi càng ngày càng mong chờ ngày cậu tới đô thành. Được rồi, Cửu Thiên, từ nay về sau, cậu có thể tùy ý ra vào nơi này. Cuộc chiến xếp hạng học viện, loại chuyện vặt vãnh này, tôi kiến nghị cậu đừng quá lãng phí thời gian, mau chóng tu luyện mới là đạo lý cốt yếu. Mấy ngày tiếp theo, cậu cố gắng tiêu hóa những gì tham ngộ được trong những ngày này, đừng tùy tiện ra tay nữa.”

Vừa dứt lời thì cơ thể của viện trưởng hóa thành lưu quang, biến mất.

Một ngày sau, Minh Tâm viện.

Cấm tú sơn hà, đẹp đẽ vô cùng, đây là đánh giá trong lòng Cửu Thiên khi lần đầu tới Minh Tâm viện.

Bất luận là núi Vũ Phong thuộc Minh Tâm viện, hay những kiến trúc tinh tế trong Minh Tâm viện đều được đánh giá bằng 8 chữ này.

“Cửu Thiên sư đệ, đệ xem bộ đồ này của huynh như nào, có nhăn không, có ra dáng không, mấu chốt nhất là có đẹp trai không.”

Hàn Liên sư huynh ngẩng cổ, ưỡn ngực, cố gắng bày ra dáng vẻ bá khí toát ra ngoài.

Chỉ đáng tiếc, bá khí của hắn ta chỉ có thể rỉ ra ngoài, chữ toát ra thì căn bản không thể.

Cửu Thiên liếc nhìn, cân nhắc rồi nói: “Ừm, rất đẹp. Cực kỳ đẹp trai!”

“Ha ha, ta nói rồi mà. Con người chỉ cần đẹp trai thì những cái khác đều là phù du. Quần áo gì đó, chỉ có thể khiến ta càng thêm đẹp trai thôi. Aiya, Sở Trực sư huynh, huynh đừng dùng bàn tay vừa chùi đùi chưa rửa đó của huynh sờ đệ.”

Sở Trực lườm Hàn Liên nói: “Bớt tạo nét đi. Huynh khi nào chùi đít không rửa tay chứ. Hàn Liên sư đệ, nếu đệ hại huynh để lại ấn tượng không tốt ở trong lòng các sư muội của Minh Tâm viện, trở về huynh sẽ cho đệ biết phải tôn trọng sư huynh như nào.”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Sở Chính sư huynh và đại sư huynh chỉnh quần áo, ai cũng liếc nhìn Hàn Liên và Sở Trực với vẻ khinh bỉ.

Hôm nay, tất cả mọi người của Nhất Nguyên viện, bao gồm Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn đều thay quần áo mới đẹp đẽ.

Nhìn võ bào mới tinh trên người, lại nhìn mái tóc dùng nước bọt vuốt phẳng trên đầu Hàn Liên, sáng giống như chó đã liếm. Ngay cả Tiểu Hắc hôm nay cũng theo ra ngoài, trên người còn mặc đồ sửa từ quần đùi của đại sư huynh, nó không ngừng giật đồ trên người, giống như mặc cái thứ này thật sự sỉ nhục tôn nghiêm là một linh thú của nó.

Vốn Cửu Thiên còn tưởng tỉ thí hôm nay với Minh Tâm viện, mấy vị sư huynh của hắn sẽ tiếp tục để hắn một mình đi.

Không ngờ, các sư huynh của hắn còn tích cực hơn hắn nhiều. Đã chuẩn bị xong từ sớm, Cửu Thiên vừa trở về thì ngay hôm sau đã tới Minh Tâm viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui