Võ Tôn Đỉnh Cấp

Thấy khí tức của Sở Trực tăng vọt, Ngọc Cần lập tức chỉ huy những tia sáng xung quanh bắn về phía hắn ta.

Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra. Khi một tia sáng rơi về phía Sở Trực, hắn ta liền nhích nửa bước sang một bên, vừa vặn tránh được tia sáng như đã biết từ trước.

Nếu chỉ một lần thì thôi không nói, nhưng tiếp sau đó, hàng chục tia sáng bắn tới đều bị Sở Trực tránh hết với những di chuyển rất nhỏ.

Hắn ta thậm chí còn không nhấc mí mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay.

“Sau lưng hắn có mắt sao?”

Một đệ tử của Minh Tâm viện không khỏi hét lên.

Ngược lại, Hàn Liên, Sở Chính, Cửu Thiên lại nở một nụ cười thấu hiểu.

Năng lực tính toán, đây chính là năng lực tính toán của Sở Trực sư huynh.

Chắc chắn huynh ấy đã nhớ hết tất cả phương vị của các tia sáng, sau đó thông qua tính toán để tránh khỏi công kích.

Thiên phú và năng lực đáng sợ này là thứ mà người khác không thể tưởng tượng nổi, lúc này nó đã phát huy tác dụng rất mạnh/ Chỉ cần Ngọc Cần không thay đổi phương vị của những tia sáng này thì cô ta sẽ không có cách nào tấn công được Sở Trực.

Vẻ mặt Ngọc Cần trở nên nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người dùng phương pháp kỳ lạ như vậy để thoát khỏi sát trận của cô ta.

Lúc này, kiếm trong tay Sở Trực bỗng loé lên 16 chữ cái lớn.

Cần, Đoài, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.

Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.

Giết!

Vòng tay của Ngọc Cần điên cuồng rung lên, trấn hồn tác linh!

288 Mười sáu chữ, mười sáu lần nổ tung.

Cả Chính Tâm Điện đều bị tàn phá một cách khủng khiếp.

Vô số đệ tử đều phải liều mạng lui về sau, chỉ hận không thể bám vào tường.

Ngay cả Vô Sầu sư tôn cũng phải mở đại trận phòng vệ để giảm bớt uy lực của vụ nổ, tránh mọi người bị ngộ thương.

Bên trong Chính Tâm Điện đã tan hoang.

Hai bóng người gục xuống đất, đầu tóc Ngọc Cần rối bù, y phục bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn.

Khoé miệng cô ta còn vương vết máu, tay ôm lấy ngực như bị nội thương.

“AI”

Ngọc Cần lập tức hoá thân thành ngọn gió và xông về phía sau.

Trong chớp mắt, cô ta liền biến mất trong Chính Tâm Điện.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Cần thất thố như thế này trước mặt những đệ tử của Minh Tâm viện.

Trước đây, dù thua đối thủ thì cô ta vẫn tiêu dao rời đi.

Nhưng hôm nay, một tên Sở Trực lại làm được chuyện mà rất nhiều người không làm được.

Rõ ràng chỉ mới đạt tới tu vi Ngoại Canh Cảnh cấp một nhưng lại có thể đánh một Ngọc Cần Ngoại Canh Cảnh cấp ba thành thế này, hơn nữa còn làm ra chuyện như thế.

Mọi người quay đầu nhìn Sở Trực, chỉ thấy vẻ mặt của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng khoé mắt và mũi lại trào ra máu tươi, trông rất thấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui