Sau khi vùng vẫy một hồi, Yên Hoài mới bất lực nhận thua.
Đại sư huynh mỉm cười gật đầu, xem đi, thi đấu nên đơn giản thế này chứ.
Đại sư huynh thản nhiên quay về chỗ rồi.
Toàn bộ đệ tử Minh Tâm viện đều nổi điên và lần lượt hét lớn.
“Đây là võ kỹ gì vậy? Đừng nói bọn họ tìm một tên luyện khí sĩ tới đấy.”
“Rõ ràng đây là pháp quyết của luyện khí sĩ, thi đấu trong học viện sao có thể tìm tiếp ứng từ bên ngoài chứ.”
“Bọn ta không phục.”
“Trận này không tính.”
Một đám đệ tử nông cạn hét lên. Bọn họ không muốn tin vào sự thật là bọn họ đã thua Nhất Nguyên viện. Càng không hiểu đại sư huynh đã sử dung thứ võ kỹ gì.
Với thực lực Nội Canh Cảnh thường thường của bọn họ thì sao có thể nhìn ra tu vi nguyên canh cảnh của đại sư huynh chứ.
Dù là mấy người tinh mắt và có hiểu biết nhìn ra cũng không dám tin.
Vô Sầu sư tôn nghe bọn họ gào thét như thế thì cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Yên lặng!”
Một tiếng gầm vang lên, đám đệ tử này lập tức ngậm miệng. . 𝙉ha𝑛h 𝑚à khô𝑛g có quả𝑛g cáo, chờ gì 𝙩ì𝑚 𝑛ga𝒚 [ Tr𝖴 𝑚Tru𝒚ệ𝑛.Ⅴ𝑛 ]
“Không có vấn đề gì cả. Võ kỹ mà Vô Song của Nhất Nguyên viện dùng không phải là pháp quyết.
Ai có nghi ngờ gì thì cứ tới chất vấn ta. Còn ai muốn nói gì không??”
Nói xong, đại sư huynh quét mắt nhìn toàn trường, ai còn dám nhiều lời chứ.
Vô Sầu sư tôn nhìn sang đạo sư đứng cạnh rồi gật đầu.
Đạo sư cao giọng tuyên bố.
“Nhất Nguyên viện thắng!”
Giọng nói bay ra khỏi Chính Tâm điện rồi bay thẳng lên trời.
Có lẽ sẽ không lâu nữa tin tức về chiến thắng của Nhất Nguyên viện trước Minh Tâm viện sẽ lan truyền khắp toàn bộ Học viện Võ đạo như mọc cánh.
Buổi tối, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Nửa đếm, khi gió mát thổi lồng lộng.
Một bóng người lén lút bước ra từ cổng Minh Tâm viện.
Trên mặt cô ta còn nở nụ cười, bước chân rất nhanh và khẽ khàng. Ánh trăng sáng rọi vào gương mặt cô, người đó chính là Linh Bối.
Đêm muộn thế này mà cô ta lại rời khỏi Minh Tâm viện một mình.
Vẫn một thân áo choàng trắng, tóc dài bay bay và y phục đi săn.
Bên ngoài cổng, một bóng người đã đợi từ lâu cùng một con chó to bằng con sư tử đứng bên cạnh.
Cửu Thiên vác kiếm sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, khoé môi cũng nhếch lên.
Khi thấy Linh Bối bước nhanh tới, Cửu Thiên cũng từ từ ra đón.
Cửu Thiên đang định nói thì Linh Bối bỗng tóm lấy áo hắn/ Một ngón tay của cô đặt trên môt: ‘Không cần nói nhiều, sẽ bị người khác phát hiện đấy, đi theo tôi.”
Cửu Thiên chậm rãi gật đầu, hai người mở thân pháp rồi nhanh chóng tiến ra khỏi Minh Tâm viện.
Tiểu Hắc phấn kích chạy theo hai người.