Cửu Thiên mỉm cười nói: “Thân Đồ sư tôn này đúng là một con người…kỳ khôi.”
Nhất Thanh mỉm cười nói: “Kỳ khôi cái gì, là một người thô lỗ thì có! Được rồi, nếu ông ta đã nói ba ngày sau thì ba ngày sau vậy. Bọn Tinh Uyên muốn tới quan sát trận chiến là để nhìn thấu thực lực của Nhất Nguyên viện chúng ta chứ gì.”
Đạo Quang sư tôn vuốt râu nói: “Điều này cho thấy Nhất Nguyên viện của chúng ta đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa.”
Hàn Liên lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, xem thì cứ xem, xem xong cũng có bắt chước được đâu. Vẫn không ngăn cản được chúng ta.”
Cửu Thiên, Sở Trực và Sở Chính đều cười.
Trong khi đó, ở phía bên kia.
Hoành Sơn viện, nơi các nhân vật máu mặt đang hội tụ.
Thanh Kiếm viện, Huyền Chân sư tôn dẫn đám Huyền Phong, Mộc Phiên đến.
Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn dẫn Tĩnh Như và những người khác thong dong đến nơi.
Lôi Đình viện, Âm Dương viện, Minh Tâm viện, Không Động viện, Thiên Nhân viện.
Sư tôn của tất cả các phân viện đều dẫn người tới. Cho dù là phân viện thua Nhất Nguyên Viện, hay phân viện chưa đấu với Nhất Nguyên Viện, tất cả đều ở đây.
Thân Đồ sư tôn đứng ở cổng viện, nhìn các bên tới đây.
Cười to nói: “Ối, đến cả rồi à, haha, Hoành Sơn viện chúng ta đã lâu không tiếp nhiều khách như vậy. Ôi, không phải bảo là ba ngày sau sao? Sao hôm nay đều tới đây.”
Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện cười nói: “Không phải là vì sợ ngươi làm việc không đáng tin cậy sao? Chúng ta đến sớm chờ Nhất Nguyên Viện tới.
Ba ngày sau, biển mây bao la, núi non hùng vỹ.
Là học viện có thể tu nhiều nhất, có công pháp luyện thể mạnh mẽ nhất học viện Võ Đạo. Từ kiến trúc, có thể nhìn thấy phong cách đanh thép và nhiệt huyết của Hoành Sơn viện.
Ngọn núi cao sừng sững như một thanh gươm sắc bén chọc thủng bầu trời.
Toàn bộ học viện được xây xung quanh các ngọn núi, nối với nhau bằng dây xích sắt.
Nếu học viên muốn ra vào, phải đi qua sợi dây xích sắt. Không có bất kỳ sự bảo vệ nào, mọi thứ chỉ phụ thuộc vào sự mạnh mẽ và ổn định của cơ thể.
Dưới dây xích sắt thường có vách đá cheo leo, vực thẳm hun hút.
Đối với các học viên của Hoành Sơn viện, chỉ mỗi việc ra ngoài thôi cũng là một loại tu luyện.
Năm nào cũng có những học viên thực lực yếu, bước chân không vững rơi khỏi vách núi, không để lại xương cốt gì. Nếu là các học viện khác, nếu một học viên chết dễ dàng như vậy, chắc chắn phải xôn xao một phen. Nhưng ở Hoành Sơn viện, điều này rất phổ biến. Những học viên mới tới vào mỗi năm, đầu tiên muốn vào Hoành Sơn viện, thì việc đi qua những sợi dây xích sắt này chính là cửa ải đầu tiên.
Vì vậy, sợi xích sắt này đã được học viên Hoành Sơn viện gọi là Đăng Thiên Sách.
Chỉ cần đi qua được Đăng Thiên Sách, là sẽ một bước lên trời.
Hoành Sơn viện, cổng trước viện, khí phách hào hùng.
Hai bên trái phải có con rối nham thạch, cao lớn dũng mãnh, tay cầm kiếm, hướng thẳng lên trời.
Phía bên phải cổng có một tấm bia đá trên đó đề một câu.