Võ Tôn Đỉnh Cấp


“Được rồi, Cửu Thiên, chuyện đã hứa hẹn cứ bỏ cho nó qua đi.”
Lời nói bay đến theo cơn gió, nhảy xuống từ quán trà phía sau lưng bọn người Cửu Hạo Nhiên, bước nhanh đi tới.
Tiểu Hắc lại nhảy lên bả vai Cửu Thiên lần nữa, nhe răng nhếch miệng với Nông Kiến Tịnh, Cửu Hạo Nhiên mang theo nụ cười trên mặt khoác tay với Nông Kiến Tịnh: “Kiến Tịnh đạo sư, ba chiêu đã kết thúc, Cửu Thiên cũng đã chứng minh mình tuyệt đối không phải tu luyện từ bàn môn tả đạo.

Về phần xin lỗi hay không xin lỗi, cũng chỉ là tức giận mà thôi, ông không cần phải để ý.

Ngày hôm nay dừng tại đây đi, sau này Cửu Thiên đến học viện, chỉ mong Kiến Tịnh đạo sư quan tâm nhiều hơn.”
Nông Kiến Tịnh âm thầm thở phào một hơi, xin lỗi một thằng ranh trước mặt nhiều người, nếu như chuyện này mà làm thì thể diện của ông ta coi như mất, nếu như người nhà họ Cửu biết thức thời, ông ta cũng thừa dịp này mà nhẫn nhịn: “Đây là chuyện nên làm mà, thiên phú của Cửu Thiên xuất chúng, sau này ở học viện võ đạo chắc chắn có thể có tiến bộ lớn.

Trong tay tôi đúng lúc có một bình đan dược, bây giờ tặng cho cậu vậy, xem như là nhận lỗi.”
Nói xong, Nông Kiến Tịnh ném đan dược từ trong ngực mình cho Cửu Thiên, dù sao ông ta cũng không chiếm được đan dược này, không cản nổi Cửu Thiên, chắc chắn người nhà họ Mục sẽ đòi đan dược về, chẳng bằng bây giờ cho đi một nhân tình, thuận tiện làm cho người nhà họ Mục thấy, nói cho nhà họ Mục biết tôi với các người không có quan hệ.
Cửu Thiên nhận lấy đan dược, có chút kinh ngạc, không ngờ còn có thể có được một bình đan dược, thu hoạch này quả thật không tệ.
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, kéo nhẹ áo Cửu Thiên: “Đi thôi, Cửu Thiên, chúng ta về nhà tổ chức tiệc.”
Cửu Thiên mỉm cười, ngọc bài chiêu sinh của học viện võ đạo đã nằm trong tay, hắn đã đạt được mục đích, còn vô duyên vô cớ nhận được một mình đan dược, thu hoạch không hề nhỏ, có thể dẹp đường trở về phủ.
Trong tiếng hoan hô hâm mộ của quần chúng vây xem, người nhà họ Cửu chậm rãi đi về nhà.
Tử đệ nhà họ Cửu đi trong đám ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nở mày nở mặt, mấy năm nay Cửu Thiên đã làm người nhà mất mặt tại cuộc kiểm tra ở học viện, rốt cuộc ngày hôm nay đã có thể kiêu ngạo.
Trên quán trà, Mục Hải thấy Kiến Tịnh đạo sư ném đan dược cho Cửu Thiên, sắc mặt lập tức xám xịt.
Mục Kiếm Đình sau lưng nói: “Sao Nông Kiến Tịnh lại có thể làm như vậy, đó là đan dược của Triệu Thường huynh bán cho tôi, nên thuộc về nhà họ Mục chúng tôi.”
Mục Hải nói: “Đủ rồi, ông ta đã đưa đan dược cho Cửu Thiên, chúng ta có thể làm gì được nữa.

Xem ra Nông Kiến Tịnh đang chuẩn bị cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục chúng ta, cho dù bây giờ cậu có đi tìm ông ta thì chắc chắn ông ta cũng giả vờ không có liên quan gì tới cậu cả, sẽ không thừa nhận chuyện đan dược.

Chết tiệt, thế mà lại để thằng ranh Cửu Thiên kia kiếm lợi, bỗng nhiên có được một bình hồi lực đan.”
Triệu Thường ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, lúc này nhìn thấy người nhà họ Mục vô cùng phẫn nộ, người bạn tốt Mục Kiếm Đình của mình cũng tràn đầy lửa giận, Triệu Thường lên tiếng nói: “Không phải chỉ là một bình hồi lực đan thôi à, chuyện nhỏ thôi, anh Mục cần gì phải tức giận như thế chứ.

Mặc dù Cửu Thiên đã luyện được canh kình, nhưng không có nghĩa là anh Mục không thể đuổi kịp cậu ta.

Không bằng như thế này đi, tôi giúp anh Mục luyện một bình đan dược, đảm bảo anh Mục có thể nhanh chóng đột phá bình cảnh.”
Mục Kiếm Đình nghe vậy, vẻ mặt dần dần sáng hơn, nhìn Triệu Thường rồi nói: “Anh Triệu thật sự nguyện ý giúp tôi?”
Mục Kiếm Đình cười nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, một lò đan dược có bao nhiêu đâu chứ, Anh Mục còn có thể dùng nó để nâng cao huynh đệ trong gia tộc, nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc của luyện khí sĩ, một lò đan dược, một gốc linh dược, một món bảo vật.”
Mục Kiếm Đình quay đầu nhìn Mục Hải, chuyện này chỉ có Mục Hải mới có thể quyết định.
Luyện khí sĩ siêu phàm như thế, muốn mời một nhất phẩm luyện khí sĩ luyện dược thì trước tiên phải tự chuẩn bị dược liệu, còn phải bỏ ra một gốc linh dược khác để biếu tặng, cuối cùng còn phải đưa trước một món bảo vật.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ trở về lấy dược liệu, linh dược và bảo vật cho anh, mong là cậu em Triệu hãy chú ý nhiều hơn.”
Triệu Thường cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên, đảm bảo đan dược sẽ không có vấn đề gì.”
Mục Hải cụp đầu, thầm nghĩ đây chính là cơ hội để nhà họ Mục bọn họ có thể tăng thực lực, cho dù những gia tộc khác có lấy linh dược và bảo vật ra thì cũng không thể mời được luyện khí sĩ ra tay.

Dù sao so sánh luyện khí sĩ với võ giả, thật sự ít đến đáng thương.
Mục Hải thầm nghĩ trong lòng: “Nhà họ Cửu, lần này có luyện khí sĩ trợ giúp, chắc chắn có thể bỏ rơi các người tụt lại phía sau.”
...
Buổi tối, nhà họ Cửu múa hát vang trời.
Đây là bữa tiệc lần thứ hai được tổ chức ở nhà họ Cửu kể từ lần trước Cửu Thiên chiến thắng hội săn sơn tây hành.
Khác biệt với lần trước, lần này không chỉ có người nhà họ Cửu ở đây, những gia tộc khác ở thành phố Long Cửu cũng đồng loạt đến đây ăn mừng.
Cửu Hạo Nhiên ngồi trên vị trí gia chủ nghe những lời chúc mừng không ngừng truyền tới, nhìn quà cáp chất cao như núi, liền cảm thấy nở mày nở mặt, Cửu Phong cũng được các gia tộc khác vây quanh, không ngừng mời rượu.
Vốn dĩ Cửu Phong uống rượu rất tốt, thế mà lại uống đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà Cửu Phong rất vui, lớn tiếng la hét không say không về.
Có con trai như thế, còn cầu mong gì nữa.
Nào nào, lại uống thêm ba ly.
Người nhà họ Cửu đến rất đông đủ, duy nhất chỉ có nhân vật chính là Cửu Thiên lại không có ở đây, trừ lúc bữa tiệc bắt đầu thì có xuất hiện một chút, vừa mới đảo mắt là đã không thấy Cửu Thiên đâu nữa.
Nhưng mà mọi người cũng không thèm để ý, chỉ cho rằng Cửu Thiên không thích tiệc tùng.
Dù sao mười mấy năm qua Cửu Thiên rất ít khi tham gia tiệc, không có mặt ở đây mới là bình thường, ở lại thì mới là chuyện kỳ lạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui