Võ Tôn Đỉnh Cấp


Chưởng quầy là một tên béo mặt đầy thịt mỡ, hai con mắt bé đặt trên gương mặt đầy thịt mỡ, chỉ còn lại một khe.
Nhìn 10 kim tệ ở trên quầy, lại nhìn Cửu Minh và Cửu Thiên, cười nói: “Vân Thiên Tước ngày đi vạn dặm, không chỉ có cái giá này.

Ít nhất cũng phải 20 kim tệ.”
Chưởng quầy đưa tay hai ngón tay, nhưng Cửu Minh căn bản không có ý móc tiền, nói: “Tôi đã từng mắc câu một lần rồi.

Sẽ không mắc câu nữa đâu, 10 kim tệ, không thương lượng.”
Thịt mỡ trên mặt chưởng quầy béo nhăn lại thành một cục, nói: “Các cậu là học viên của học viện Võ Đạo đúng chứ.

Bỏ đi, bỏ đi, đầu năm nay kiếm chút tiền cũng khó khăn như vậy.

Hai con Vân Thiên Tước ngày đi vạn dặm, ký tên đóng dấu đi.”
Lấy giấy tờ ra, ký tên đóng dấu.

Chưởng quầy phất tay bảo một thủ vệ dẫn bọn họ đi tới sân thú ở đằng sau.
Cửu Minh cất bước đi về phía trước, Cửu Thiên theo sát đằng sau.
Nhưng vào lúc này, chưởng quầy béo bỗng nhìn thấy Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên.

Vốn đôi mắt chỉ còn lại một khe hở bỗng mở ra, sau đó kéo Cửu Thiên lại.
“Vị công tử này, xin dừng bước, xin dừng bước.”
Cửu Thiên nghi hoặc dừng bước, chưởng quầy béo vậy mà trực tiếp từ đằng sau quầy nhảy ra.
Gần như là một cơ thể hình tròn vậy mà nhanh nhẹn như vậy, xem ra chưởng quầy béo cũng có luyện võ.
Xoay quanh Cửu Thiên một vòng, chưởng quầy béo sau khi nhìn kỹ Tiểu Hắc, nói: “Vị công tử này.

Con hoang thú trên vai cậu có bán không.”
Cửu Thiên lập tức cảnh giác nói: “Không bán, ông muốn làm cái gì?”
Chưởng quầy béo xua tay nói: “Đừng kiên quyết như vậy.

Tôi có thể cho cậu cái giá rất không tệ.

1000 kim tệ thì như nào?”
Cửu Thiên nói: “Không bán.

10000 cũng không bán.”
“Vậy thì 10000 kim tệ.

Như thế nào?”
Cửu Thiên gần như sững người, 10000 vạn kim tệ mua Tiểu Hắc? Hắn thật sự không biết Tiểu Hắc đáng tiền như vậy.
Có điều Cửu Thiên vẫn lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
Cửu Minh cũng xoay đầu nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày.

Chưởng quầy béo kéo tay áo của Cửu Thiên nói: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng.

Xem ra con thú nhỏ này của cậu và cậu có tình cảm với nhau, tiền bạc không thể lay động cậu.

Không bằng như này, tôi thấy cậu cũng là một võ giả, tôi dùng võ kỹ công pháp đổi với cậu.

Võ kỹ linh cấp, như thế nào?”
Cửu Thiên gạt tay của chưởng quầy béo, nói: “Tôi nói rồi, không bán là không bán.”
Tiểu Hắc lúc này cũng có linh trí nhe răng trợn mắt với chưởng quầy béo, sau đó phun ra một luồng hắc viêm.
Chưởng quầy béo bị dọa giật mình lùi lại mấy bước, nhanh chóng dập tắt hắc viêm trên người.
Có điều động tác của ông ta ngược lại khiến Cửu Thiên nhìn ngây ra.

Hắc viêm của Tiểu Hắc không phải dễ dập tắt như vậy.

Thực lực của chưởng quầy béo này không tầm thường, trong khoảnh khắc vừa rồi, Cửu Thiên rõ ràng nhìn thấy canh khí phóng ra.
Ngoại Canh Cảnh, ít nhất là tu vi Ngoại Canh Cảnh.
Dập tắt lửa, chưởng quầy béo không những không tức giận, ngược lại ánh sáng trong mắt càng sáng.
Nghiến răng, chưởng quầy béo nói với Cửu Thiên: “Vị công tử này, hoang thú của cậu cũng không phải là con mà người bình thường có thể nuôi được.

Cậu đừng thấy nó bây giờ rất ôn thuần, chỉ cần đợi nó trưởng thành một khoảng thời gian nữa thì sẽ là một hung thú.

Ngược lại cậu cũng sẽ có nỗi lo tính mạng.

Không bằng cậu bán nó cho tôi, giá cả dễ thương lượng.

Muốn tiền trả tiền, muốn công pháp trả công pháp, muốn võ kỹ trả võ kỹ.

Cậu thích đan dược không? Tôi thậm chí có thể cho cậu một viên linh đan, khiến tu vi của cậu trực tiếp tăng tới Ngoại Canh Cảnh thì như nào?”
Chưởng quầy béo càng nói càng kích động, Cửu Thiên lại rất kiên quyết nói: “Không được.”
Tiểu Hắc dường như cảm nhận được Cửu Thiên nổi giận, cũng nhìn chằm chằm chưởng quầy béo.
Hai bên cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau, sắc mặt của chưởng quầy béo cũng trở nên lạnh lùng.
“Nếu cậu không muốn bán cho tôi, vậy thì thôi.

Có điều cậu mang hoang thú trên người, rất dễ kinh sợ tới Vân Thiên Tước mà chúng tôi nuôi, cho nên tôi không thể cho hai người thuê Vân Thiên Tước được.

10 kim tệ, trả lại nguyên vẹn, thứ lỗi không tiễn.”
Phất tay, chưởng quầy béo ném lại 10 kim tệ.
Cửu Thiên nhận lấy, vẻ mặt rất tức giận.

Cửu Minh rảo bước quay lại nói: “Khế ước đã ký, sao có thể nuốt lời.”
Chưởng quầy béo nói: “Tôi là chưởng quầy của nơi này, tôi nói không được là không được.

Hai người có thể đi rồi.”
Cửu Minh tức giận muốn ra tay, Cửu Thiên vội vàng đi tới kéo hắn ta.
Đè thấp âm thanh, Cửu Thiên lên tiếng: “Đừng manh động, ông ta là võ giả Ngoại Canh Cảnh.”
Cửu Minh lập tức thay đổi sắc mặt, hai người rảo bước ra khỏi Thuần Thú Trai.
Ánh mắt của chưởng quầy béo luôn dừng ở trên người của Tiểu Hắc.

Đợi tới khi đám người Cửu Thiên rời khỏi tầm mắt, chưởng quầy béo gọi một thủ vệ tới, nói: “Để ý bọn họ cho tôi.

Sau khi nhìn rõ nơi dừng chân của bọn họ ở đâu, lập tức trở về báo cáo cho tôi.”
Thủ vệ vội vàng rảo bước đi ra ngoài, chưởng quầy béo chắp tay sau lưng, ánh mắt âm trầm.
Bên ngoài, Cửu Minh nghiến răng nói: “Xui xẻo, vậy mà gặp phải loại chuyện này.

Thành phố Đông Sơn không có Thuần Thú Trai thứ hai.

Cửu Thiên, con hoang thú này của cậu vậy mà đáng tiền như vậy.

Cậu biết lai lịch của nó không?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Coi như biết một chút.

Có điều tôi cũng không ngờ Tiểu Hắc sẽ rất đáng tiền.

Cửu Thiên, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tính tiếp.

Cùng lắm thì ngày mai chạy xe ngựa, tới thành phố khác rồi tìm Vân Thiên Tước để đi.

Chỗ này đi, nhà trọ Duyên Lai, tên không tồi.”
Cửu Minh nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.

Haizzz, xem ra lát nữa phải hỏi xem thành phố khác còn có Vân Thiên Tước để cưỡi không.”
Hai người cất bước đi vào nhà trọ, thuê phòng lên lầu, thủ vệ đi theo cách đó không xa liếc nhìn tên của nhà trọ, xoay người rời đi.
Mà sau khi hai người đi vào nhà trọ không lâu, một cô gái xinh đẹp cũng đi vào.
Cột tóc đuôi ngựa, quần áo võ giả màu đỏ rực, nếu Cửu Thiên lúc này vẫn ở đại sảnh, nhất định có thể nhận ra.
Cô gái này chính là cô gái lúc đầu giao thủ với hắn ở Tây Sơn.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui