Vợ Tổng Tài Bá Đạo

Ký Bình mệt mỏi nê thân sát lên phòng, vừa mở cửa đã thấy một thân ảnh quen thuộc ở chung phòng và làm tình cùng cô trong nữa năm qua. Ký Bình chau mày khi thấy thân ảnh nam nhân cao to, lực lưỡng đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn cô cực kỳ đăm chiêu. Dự cảm của phái nữ cho cô biết một lát sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng bây giờ đến đâu thì tính đến đó, cô đã quá mệt mỏi không còn hơi sức đâu mà để ý đến Tôn Hạo.

Ký Bình làm lơ như không thấy ánh mắt kì cục đó của Tôn Hạo đang nhìn mình, cô bước lại bàn bỏ túi xách xuống và tiên về phía tủ quần áo, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm. Bây giờ cô rất muốn ngâm mình trong nước, chỉ như vậy cô mới có thể thư giãn được phần nào. Sáng may cô còn phải về Mỹ, sắp đến ngày giỗ của Sam rồi, mọi năm Rose sẽ đến chùa hay cô nhi viện làm công ích còn cô và Mia sẽ đến lao dọn mộ Sam, nhưng năm nay chắc chỉ còn mình cô.

Hà Thế Dân sẽ không đưa con bé đi, mà cô tuy đã tha thứ cho Hà Thế Dân nhưng cô lại sợ Sam không chấp nhận để cho Hà Thế Dân đến, nên chỉ đành im lặng.

"Cô không có chuyện gì để nói với tôi sao?" Ký Bình vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã nghe được cái giọng nói đầy chăm chọc và tức giận của Tôn Hạo, anh đã thay đổi luôn cả cách xưng hô thường ngày, lúc trước là em-tôi nhưng bây giờ lại là cô-tôi. Ký Bình không hiểu tại sao khi cô nghe cách xưng hô cô-tôi của Tôn Hạo lại cảm thấy xa lạ và đau nhói nơi đáy tim. Tôn Hạo nhìn cô lúc đầy bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ và khốn hoặc.

"Chúng ta có chuyện gì để nói sao?" Ký Bình chẳng thèm để mắt đến sự tức giận của Tôn Hạo. Thẳng thừng hỏi một câu vô cùng phủ phàng và lạnh nhạt. Ký Bình cực kì ghét ai nhìn cô bằng cái ánh mắt này.

Không khí trong phòng lúc này cực kì u ám và lạnh lẽo.

Ký Bình bắt đầu lấy vali chuẩn bị đồ cho sáng ngày mai.

"Cô đi đâu vậy hả?" Tôn Hạo thấy cô lấy vali bỏ quần áo vào liền tức giận hỏi.


"Anh đã quan tâm quá nhiều rồi thì phải." Ký Bình tay vẫn không ngừng sắp xếp quần áo bỏ vào vali. Giọng nói lạnh nhạt nhắc nhở lời giao hứa của hai người trước khi kết hôn: Đôi bên không ai có quyền xem vào chuyện của nhau.

"Khốn kiếp! Tôi hỏi cô đi đâu?" Tôn Hạo bây giờ giống như một kẻ không có suy nghĩ điên cuồng trước thái độ trơ trơ của Ký Bình. Anh dường như đã mất hết lý trí trước cô. Đứng bật dậy khỏi giừơng, bước về phía cô nắm chặt tay phải của cô. Siết chặt đến nổi đỏ ửng.

Ký Bình không chút run sợ, ánh mắt trong suốt, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo hàng ngày bây giờ càng trở nên u ám, giựt mạnh tay lại, cô tiếp tục làm công việc của mình.

Tôn Hạo thấy thái độ đó của cô càng trở nên tức tối đến nổi mặt đỏ bừng, trên chán nổi đầy gân xanh. Bây giờ anh mặc kệ cái gì gọi là giao hứa, cái gì là lời hứa, đẩy mạnh Ký Bình vào tường.

"Cô nghe cho rõ đây, cô vĩnh viễn là của tôi, cả đời này cô cũng chỉ là của tôi, là của Tôn Hạo này. Kẻ nào dám bén mảng đến tôi nhất định sẽ phanh thây kẻ đó ra." Giọng nói có phần bá đạo và sự chiếm hữu nhưng lại đầy ý tứ. Tôn Hạo vừa dứt câu liền bước ra khỏi phòng, tối nay anh cần im tĩnh nên sẽ qua thư phòng ngủ.

Ký Bình chả thèm để ý đến Tôn Hạo, cô tiếp tục công việc của mình. Đến gần 2 giờ dámg cô mới lên giường nằm ngủ, nhưng dù mệt mỏi, mắt rất muốn nhắm lại nhưng dù cô có chở mình qua lại bao nhiêu lần vẫn không ngủ được. Trong đầu luôn xuất hiện những câu nói của Tôn Hạo và cô cũng thầm mắng chính bản thân mình mấy tháng qua đã sống quá phụ thuộc nên bây giờ không có vòng tay của anh cô không thể nào ngủ được. Chiếc giường trở nên vô cùng rộng lớn.

Và có phải chăng cô đã yêu anh, yêu cái con người thích làm gì thích chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, yêu cái con người lạnh lùng luôn nhìn người khác bằng ánh mắt đánh giá đó.

Ký Bình bỗng giật mình cho cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu của mình. Ký Bình lại một lần nữa mắng chính bản thân mình, đúng là rỗi hơi không có việc gì làm liền suy nghĩ bậy bạ. Cô và Tôn Hạo là hai cá thể hoàn toàn khác biệt, ở cùng nhau sẽ không bao giờ có kết quả.


Sáng, Tôn Hạo thức dậy đã chạy về phòng để thay đồ, hồi tối cải nhau với cô rồi qua phòng khách ngủ, thật sự thì anh cũng như cô chẳng ngủ được tí nào, không có thân ảnh nhỏ nhắn, mềm mại của cô trong vòng tay anh không thể ngủ được cứ ảm thấy bức rức khó chịu. Và trong đầu không ngừng nghĩ đến lời nói của Đường Mạnh Nghiêm, đúng là hôm qua anh quá nóng lòng, quá lỗ mãng, và quá sức suy tưởng,...nếu cô và Đường Mạnh Nghiêm đang có quan hệ bất chính với nhau vậy tại sao ông ta lại kêu anh chăm sóc cô, rõ ràng trong chuyện này có đều chưa được làm sáng tỏ.

Cô đối với anh vẫn luôn là một ẩn số, và càng ngày càng thu hút anh. Anh sắp không kiềm chế được chính bản thân nữa rồi. Mặc dù, anh rất muốn duy trì cuộc hôn nhân này vì mẹ anh nhưng bây giờ anh có thể khẳng định đều đó chỉ là xảo biện, là do anh yêu cô, anh muốn chiếm đoạt cô, muốn cô mãi là của anh.

Vừa mới mở phòng ra Tôn Hạo đã phát hiện trong phòng không có một ai,cả vali lúc tối cô để cạnh giường cũng không có. Tôn Hạo nhanh chóng chạy xuống dưới phòng khách mặc kệ trên người lúc nảy chỉ có mỗi cái áo khoác ngủ.

"Ba mẹ, Joy đâu rồi?" Tôn Hạo vừa chạy xuống từ cầu thang vừa hỏi.

Ông bà Tôn đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì thấy con trai mình hớt ha hớt hải chạy xuống kiếm vợ. Con trai ông bà này biết quan tâm đến vợ nữa cơ đấy.

"Joy về Mỹ rồi, nó không nói với con sao?" Bà Tôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh nhưng trong giọng nói lại có chút trách móc.

"Dương Khải Sâm, Joy đâu?" Tôn Hạo nhanh chóng chạy lên phòng gọi cho trợ lý Dương. Anh biết bây giờ gọi cô cũng như không.


"Hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tôi có phải bảo mẫu của Joy đâu mà biết." Dương Khải Sâm cả tuần nay đang tìm người xả cơn thịnh nộ, không may Tôn Hạo lại gọi tới. Mấy hôm trước anh lỡ đi trễ họp có 30 phút liền bị Ký Bình cho sang châu Phi "chơi" 30 ngày. Hình phạt này anh thật không cam lòng mà.

"Cho tôi địa chỉ của Joy ở Mỹ đi." Giọng Tôn Hạo hết sức lạnh lùng, ra lệnh cho trợ lý Dương.

Trợ lý Dương bây giờ thật sự rất muốn khóc, sao ai cũng có thể ức hiếp anh vậy chứ. Mà khoan đã Tôn Hạo là cái quái gì mà lại ra lệnh cho anh.

"Tại sao tôi phải cho anh biết?"

Tôn Hạo thật sự rất muốn bóp chết cái tên Dương Khải Sâm này. Bây giờ anh đã biết tạo sao Dương Khải Sâm và Ký Bình có thể làm bạn lâu như vậy. Cái bản tính nhàn nhạt, nhơ nhơ đó y chang nhau.

Ngày hôm sau

"Con mới về, sao không nghĩ ngơi mà lại sang đây?" Cung lão đang nằm trên giường thấy Ký Bình bước vào liền hỏi, theo như vệ sĩ báo cho ông là máy bay mới hạ cánh lúc 8 giờ sáng vậy mà 10 giờ cô đã có mặt tại biệt thự Cung gia rồi.

"Con nghe nói cha không khỏe liền đến thăm. Cha ổn chứ?" Ký Bình bước lại giường ngồi xuống nhìn Cung lão. Sắc mặt Cung lão tuy có chút nhợt nhạt nhưng lại hiện lên nụ cười vui vẻ, ôn nhu chứa đầy tình yêu thương dành cho cô.

Thật ra thì vừa đáp máy bay cô đã đến rồi ấy chứ, nhưng vừa bước vào đã nghe quản gia nói ông còn ngủ nên cô chỉ bước lên phòng mở nhẹ cửa ra xem, sau đó xuống phòng ngồi đợi ấy chứ.


Lúc cô mới hé cửa ra xem,cô thật sự rất hết hồn, ông gầy đi rất nhiều, lại còn phải nằm trên giừơng bệnh, trên tay vẫn còn mũi tiêm truyền thuốc. Y tá, bác sĩ thì túc trực không rời khỏi.

Ký Bính thật sự rất áy náy, cô đã hứa với Cung Huân chăm sóc cho Cung lão nhưng thật thất bại, cô đã không giữ được lời hứa.

"Yên tâm ta không sao. Chỉ là bệnh tuổi già, đừng quá lo lắng." Cung lão đưa bàn tay ốm yếu run rẩy lên so đầu cô, đối với đứa con nuôi này ông hết mực yêu thương.

"Lần này con về định ở lại bao lâu?" Cung lão vừa nói vừa ra hiệu cho vị bác sĩ đứng kế bên đỡ ông ngồi dậy.

"Con chỉ về khoảng 10 ngày, tập đoàn bên đó còn rất nhiều việc đợi con về giải quyết."

Ký Bình phụ vị bác sĩ đỡ Cung lão ngồi dậy.

"10 ngày...10 ngày...vậy đi chơi đâu đó cho phây phả." Cung lão trong mắt có chút buồn nhưng rồi cũng có nén lại.

"Ân." Ký Bình chỉ gật đầu không nói gì, kêu cô đi chơi, thật thì cô cũng chả biết đi đâu.

"Đi nghĩ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy con cũng mệt rồi." Cung lão nhìn cô đầy quan tâm lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận