Vợ Tổng Tài Bá Đạo

"Ôi..." Tôn Hạo bỗng thấy đầu anh đau, rất đau, đau một cách kinh khủng.

"Hạo, sao...?" Ký Bình ngồi bên cạnh nghe tiếng Tôn Hạo liền nhìn sang, khuôn mặt cô bỗng chốc trắng bệch khi thấy Tôn Hạo từ từ nhắm mắt rồi bất tỉnh.

"Anh Hạo, anh sao vậy?" Mọi người bắt đầu mặt trắng bệch theo cô khi thấy Tôn Hạo bất tỉnh.

"Lái xe đến bệnh viện ngay." Thẩm Thiếu Bạch vội hét lên ra lệnh cho tài xế.

Tài xế nhanh chóng cho xe chạy nhanh đến bệnh viện.

Xe của ông bà Tôn ở phía sau thấy lạ cũng bắt đầu chạy theo.

Ký Bình hoang mang đến nổi tay chân run rẩy, người cô cứng đờ như muốn bất tỉnh theo anh. Trái tim trong lòng ngực của cô cũng đập chậm hơn bình thường, giờ phút đó cô thật sự cảm thấy mình thừa thãi. Nhìn Tôn Hạo nằm bất tỉnh cô cũng quên luôn cả việc mình đã từng là một bác sĩ.

"Tình hình của Tôn thiếu gia không mấy khả quan. Nếu không làm phẩu thuật gấp, e là..." Vị bác sĩ sau một hồi làm kiểm tra liền ấp úng nói, dù gì bệnh nhân của ông cũng không phải dạng tầm thường ông không thể làm bậy được.

"Làm sao?" Ký Bình tức giận đập mạnh tay xuống bàn làm vật dụng trên bàn lung lây qua lại. Đối với thái độ của vị bác sĩ Thích này cô cực kỳ bực bội, đã là thời đại nào rồi mà còn câu nệ này nọ. Đây là Xã Hội Chủ Nghĩa bình đẳng chứ không phải là Phong Kiến, câu câu nệ nệ nhìn mà bực bội. Bệnh tình bệnh nhân không nói rõ ràng mà ấp a ấp úng đợi chờ ông ta nói hết chắc bệnh nhân đã vào nhà xác.

"E là...không qua khỏi. Còn nếu phẩu thuật tôi sẽ đảm bảo được tính mạng của Tôn thiếu gia."

Bác sĩ Thích có phần hơi run sợ trước thái độ của cô, ngưng một chút rồi nói tiếp.

"Còn về phần tác dụng phụ sau khi phẫu thuật thì tôi không dám chắc là sẽ không xảy ra. Tôn thiếu gia sẽ bị mất trí nhớ hoặc sống đời sống thực vật."

Ký Bình ngồi phịch xuống ghế tay chân bủn rủn không còn như lúc này nữa. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ? Dù đã biết trước kết quả nhưng nghe từ miệng bác sĩ cô không thể bình tĩnh được. Cô không thể mất anh, cô đã mất con cô không thể mất luôn cả anh được.

"Bác sĩ Thích xin hãy cứu lấy con trai tôi." Bà Tôn và ông Tôn như quỵ xuống không ngừng cầu xin.

Bác sĩ Thích vội vàng đỡ lấy hai người, ông làm gì dám nhận cái sự van xin này cơ chứ.

"Bác sĩ Thích, ông nhất định phải cứu được anh tôi. Tốn bao nhiêu tiền cũng được." Thẩm Thiếu Bạch nhìn thái độ của mọi người không khỏi chua xót. Anh họ anh bây giờ đang nằm đó, anh không thể để nhà họ Tôn tuyệt tử được. Còn hai bác của anh thì sao? Họ sẽ sống sao đây?

Bác sĩ Thích tuy không vừa lòng trước câu nói của Thẩm Thiếu Bạch nhưng trước kinh nghiệm trong nghề hơn 20 năm ông hiểu cảm giác này của mọi người nên không muốn chấp nhất. Huống hồ gì đây là nhân vật lớn ông không thể sai xót. Tuy tiền không mua được mạng người nhưng nó mua được bữa ăn của gia đình ông, bác sĩ Thích chỉ gật đầu rồi đi chuẩn bị cho cuộc phẩu thuật.

Ký Bình ngồi trên ghế đau đớn chết lặng cả người, hai tay trở nên lạnh ngắt không tự chủ nắm lấy cánh tay của Tôn Hạo. Cô muốn động viên anh, nhất định không được bỏ cuộc không được để cô trên cõi đời này một mình cô đơn.

Tôn Hạo trong cơn mê mang từ từ tỉnh dậy vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, bà Tôn, Rose và cả hai đứa em gái Định An Nhiên và Tôn Thụy Miên cùng khuôn mặt ủ rũ không có sức sống của những người đàn ông trong phòng.

Tôn Hạo chỉ thở dài rồi đưa tay lau nước mắt trên má cho cô. Bàn tay anh đã trắng bệch không có một chút máu run run đưa lên má cô lau đi những giọt nước mắt còn động lại. Cô không vì anh, anh rất cảm động và vui sướng nhưng giây phút này anh thật sự không muốn nhìn thấy cô khóc. Bệnh tình của anh bản thân anh rỏ hơn ai hết vì vậy anh sẽ cố, cố gắng chóng lại nó dù bất cứ giá nào. Vừa lúc đó các y tá và bác sĩ cũng tới chuẩn bị đưa anh sang phòng phẫu thuật.

Ký Bình đứng dậy, một tay nắm lấy tay anh một tay nắm lấy thành giường cùng chạy theo y tá đẩy anh về phía phòng phẫu thuật. Những giọt nước mắt đau khổ cô của rơi ướt cả những ngón tay anh.

"Khoang." Vừa đến cửa phòng phẫu thuật giọng Tôn Hạo yếu ướt vang lên.

Y tá nghe tiếng Tôn Hạo liền ngừng lại. 

"Bình nhi, nghe anh nói được không?" Giọng Tôn Hạo yếu ướt khàn khàn, ánh mắt nhìn cô lại càng thêm lưu luyến. 

"Được...được." Ký Bình tự lau giọt nước mắt trên má, vừa trả lời anh vừa gật đầu lia lịa.

"Ba tiếng đồng hồ sau anh không trở ra, em hãy quên anh mà trở về bên cạnh Hàn Âu đi." Tôn Hạo tuy nói ra câu này nhưng ánh mắt của anh không hề nhìn cô. Anh sợ anh không gặp lại được cô, anh sợ cô trở về bên Hàn Âu nhưng đây là biện pháp cuối cùng của anh. Anh đang rất sợ...sợ những điều đó hơn cả cái chết.

"Không." Ký Bình nhìn anh đầy quả quyết. "Nếu anh chết em sẽ phá nát nhà anh." Cô vừa nói vừa lau nước mắt nhưng giá trị của lời nói không hề nhẹ.

Tôn Hạo bất giác nở nụ cười rồi buông tay cô ra, vợ anh quả là vợ anh dù mất trí nhớ nhưng bản tính trời sinh của cô vẫn không đổi bá đạo quá bá đạo. Trong tình huống thập tử nhất sinh cô vẫn muốn đe dọa anh.

Y tá từ từ đẩy Tôn Hạo vào trong, cách cửa phòng phẩu thuật từ từ khép lại nhưng Ký Bình lại nghe được tiếng của Tôn Hạo vọng ra.

"Cả thế giới này đều biết Tôn Hạo yêu Ký Bình."

Ký Bình môi bỗng nhếch lên nụ cười trong nước mắt, cô nhớ không lầm đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô. Lần đầu tiên nhưng lại ở trong tình huống này. Trớ trêu thật trớ trêu mà.

Cũng từ ngày đó, ca phẫu thuật thành công mĩ mãn hơn cả mong đợi, một tuần sau Tôn Hạo đã tỉnh lại hoàn toàn không có dấu hiệu hay tác dụng phụ nào làm mọi người vui vẻ không thôi.

Hôm nay là ngày xuất viện của anh, mọi người quyết định làm một buổi tiệc để chúc mừng nên chỉ có mỗi mình Ký Bình và mấy tên vệ sĩ đi đón anh.

Tôn Hạo ở trên lầu nhìn xuống qua tấm kính liền nở nụ cười khi thấy cô cùng với bốn tên vệ sĩ từ trong xe đi ra. Hôm nay là ngày xuất viện của anh, kết thúc gần hai tháng trời ở trong bệnh viện. Mà cũng tại ba mẹ anh đáng ra anh đã xuất viện từ lâu, hai người cứ bất anh ở lại theo dõi khiến người anh bây giờ toàn mùi bệnh viện khó chịu chết được.

Ngồi trên chiếc xe lăn anh đột nhiên mắc cười. Lúc sáng anh cũng không hiểu tại sao anh có thể kêu y tá mang đến cho anh một chiếc xe lăn mà trong khi đó anh có thể đi lại đàng hoàng cơ chứ. Vậy mà cô y tá cũng chiều theo anh mang đến cho anh một chiếc tuyệt đẹp.

"Anh bị làm sao nữa vậy?" Ký Bình từ bên ngoài bước vào thấy Tôn Hạo ngồi trên chiếc xe lăn miệng không ngừng cười liền chau mày khó hiểu. Chẳng lẽ bây giờ tác động của phẫu thuật mới xuất hiện.

"Không có gì. Tại được xuất viện nên thấy vui vui." Tôn Hạo quay lại nhìn vào cô bình thản nói. Mà trong những ngày qua cô cũng đã nói rõ hơn trước thì phải, không còn ngập ngừng như trước nữa mặc dù giọng rất khó nghe.

"Còn chiếc xe này?" Ký Bình lại nhìn xuống chiếc xe lăn, ánh mắt cùng khuôn mặt ngẫn tò tè của cô làm Tôn Hạo phì cười.

"Em đẩy anh đi."

"Anh điên sao?" Trong mắt Ký Bình bây giờ thật sự chỉ diễn đạt được từ quái dị. Ai đời người bình thường lành lặn lại leo lên xe lăn ngồi rồi bắt người khác đẩy cơ chứ. Cả Thụy Miên bây giờ cũng đâu cần xe lăn cũng có thể đi, còn anh lại muốn ngồi vào nó.

"Đi mà. Đẩy đi." Tôn Hạo bắt đầu dở trò làm nũng mặc cho bọn vệ sĩ đang ở ngoài cửa cố nén cười, Tôn thiếu gia của họ dễ thương thật.

Ký Bình vừa thở dài vừa lắc đầu, tên chồng này của cô càng lúc quá quắt từ ngày tỉnh lại lúc nào cũng tìm cách nũng nịu với cô, có lúc cô cứ tưởng mình là chồng của anh chú không phải anh là chồng cô. Đúng là đục nước thả câu mà, tối qua trong bệnh viện cũng vậy chơi cô đến gần sáng cô phải về nhà ngủ bù đến giờ người vẫn còn ê ẩm. Mà cái tên Tôn Hạo này giống như bị bỏ đói lâu ngày hay sao ấy, cứ thấy cô là lại phát dục, cô là công cụ cho anh sài miễn phí chắc.

Trong khi đó Tôn Hạo ngồi trên chiếc xe lăn lại cười tủm tỉm, cô đừng tưởng anh không biết cô đang mắng chửi anh trong lòng nhưng làm sao trách anh được. Ông bà Tôn thấy chú thím Thẩm đã có cháu bây giờ bay sang hối anh như giặc, anh bắt buộc phải mang cô ra cày cấy rồi, không mang cô ra anh biết tìm ai giờ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cày cấy kiểu này rất thích nha. Ba mẹ anh không xem trọng trai hay gái nên anh mong sớm có con gái trước, con gái sẽ giống cô mang nhiều nét đẹp lại dịu dàng nhưng mạnh mẽ còn con trai mà mang tính tình thì phải giống anh giống cô lì và cứng đầu chết được.

"Anh đang nghĩ bậy gì nữa đó?" Thấy không gian giữa hai người đột nhiên yên ắng lại thêm cái ánh mắt đăm chiêu của Tôn Hạo cô không cho xe đứng lại nhìn anh tò mò.

"Anh đang nghĩ tối nay chúng ta sẽ làm mấy phát." Tôn Hạo không đứng đắn trả lời cô một cách nhan nhở.

Ký Bình chau chặt mày lại, ánh mắt nhìn Tôn Hạo từ yêu thương chuyển dần sang sát khí, cái tên chết tiệt bậy bạ này việc như vậy mà cũng nói được.

"Em cho anh chết." Thế là suy nghĩ kèm lời nói Ký Bình liền buông tay ra khỏi chiếc xe lăn để cho nó chạy tự do xuống dốc cho sự bất ngờ cùng tiếng kêu cứu của Tôn Hạo.

"Bình nhi cứu anh, cứu..."

Rầm, chiếc xe chạy thẳng xuống dốc đụng vào bên kia thảm cỏ anh lăn lộn trên đó một hồi mới ngừng lại.

Mấy tên vệ sĩ liền chạy lại đỡ anh dậy trong khi cô rất nhẹ nhàng, rất từ tốn khoan thai đếm từng bước chân đi về phía anh.

"Lương tâm của em bị chó gặm rồi à, anh là bệnh nhân đấy." Tôn Hạo thấy cô tỉnh bơ liền trách cứ. Anh chỉ nói những gì đang nghĩ một cách thật lòng nhất vậy mà cô nở lòng nào cho anh một vố đau như vậy.

"Còn lớn tiếng chửi bới được thì chắc chắn không sao. Về thôi mọi người đợi." Ký Bình chỉ bỏ lại một câu rồi bước vô ra mặc Tôn Hạo đứng đó ủy khuất.

Tôn Hạo khóc không ra nước mắt chạy theo cô. Số anh hình như không được vợ quan tâm thì phải.

Nữa tiếng sau, chiếc xe từ từ chạy vào biệt thự Tôn gia. Tôn Hạo vừa bước xuống đã có một trận pháo nổ và bắn vào người anh. Pháo đủ loại xanh đỏ vàng tím bay khắp nơi tứ tung rồi tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.

Tôn Hạo không thể ngạc nhiên hơn dù đã đoán được thế nào củng đãi tiệc nhưng không ngờ lại là tiệc lớn đến vậy.

Khoảng sân rộng chứa những chiếc bàn tròn có dài có bên trên bày toàn bánh trái, thức ăn đặt biệt là rượu. Khoảng thảm cỏ xanh mướt của anh biến thành nơi diễn ra buổi tiệc. 

Ông Tôn nhìn đồng hồ đeo tay xong liền hối thúc.

"Hai con vào thay đồ nhanh đi khách khứa sắp đến rồi."

"Dạ." Anh và cô liền nhanh chóng vào nhà chuẩn bị.

Vừa vào đã thấy hết những khuôn mặt quen thuộc. Tất cả đều tề tựu đông đủ, rất lâu rồi chưa được dịp đông đủ như vầy. Diệp Bảo, Trương Phong và Sở Minh Triệt ở nước ngoài cũng có mặt. Dương Khải Sâm còn dẫn theo cả vợ Trương Cẩm Dung nữa. Trương Cẩm Dung là em gái họ của Trương Phong hai năm trước cô trao quyền điều hành quản lý cho Hà Thế Dân, Dương Khải Sâm đã xin chuyển sang chi nhánh bên Singapore quản lý không ngờ lại gặp được em họ Trương Phong sau những ngày tìm hiểu họ đã đến với nhau và hiện tại cả hai đang rất hạnh phúc cùng trong chờ ngày em bé trong bụng Trương Cẩm Dung ra đời.

Tôn Hạo và Ký Bình chỉ gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng lên phòng thay đồ. Vừa lướt mắt qua mấy nhóc đang ngồi trên ghế mà cô trở nên vui vẻ hẳng.

Hôm nay, tuy là buổi tiệc ăn mừng nhưng lại có sự tham gia của khách bên ngoài nên tất nhiên không thiếu những bộ đồ vest và những bộ đầm sặc sỡ. An Nhiên và Định Tường thì cứ ôm mấy nhóc Ian cho ăn còn Mia thì có vẻ hướng thú với em bé trong bụng Trương Cẩm Dung hơn thì phải. Còn Rose với Thẩm Thiếu Bạch thì lại bận rộn ở bên ngoài đón khách.

Cô cùng Tôn Hạo nhanh chóng thay đồ, cô chỉ đơn giản là chiếc váy ngắn màu xanh nhạt trơn cổ tròn nên thay rất nhanh chỉ có Tôn Hạo thay áo mà cứ như đánh trận lộn nút này đến nút nọ.

Ký Bình liền chạy lại giúp anh cài nút áo, thắt cà vạt.

Chiếc cà vạt nhẹ nhàng choàng qua cổ áo Tôn Hạo, Ký Bình bắt đầu từng động tác thắt một cách điêu luyện để cho chiếc cà vạt được ngay ngắn và đẹp nhất.

"Thời gian nếu ngừng trôi. Anh ước nó sẽ ngừng ngay giây phút này." Tôn Hạo âu yếm cằm lấy hai tay. Hai chiếc nhẫn bên tay trái lấp lánh qua từng tia sáng nhưng sáng soi cho giây phút này của hai người.

Bỗng cửa phòng có tiếng gõ cửa Ký Bình vội vàng đẩy Tôn Hạo ra khuôn mặt cô đỏ bừng quay đi chỗ khác, Tôn Hạo nở nụ cười trước cô rồi đi mở cửa. Là ông Tôn.

"Con qua thư phòng đi, ta có chuyện muốn nói."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui