Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Khế Gia liếm mấy cái lên mặt Mạc Tuy mới dừng lại hóa thành hình người, sau đó kéo Mạc Tuy từ dưới đất lên, cả mặt tươi cười sáng lạn không thôi, ôm Mạc Tuy cọ cọ mặt hắn: “Mạc, ta rất nhớ ngươi.”

Xoa xoa đầu Khế Gia, Mạc Tuy cũng cười, trông phá lệ ôn nhu: “Đi săn về rồi? Ăn chưa?”

“Vừa mới đi săn về nghe nói có người thấy Mạc trở về, ta liền chạy tới tìm ngươi.” Khế Gia có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó chỉ chỉ người đang nói chuyện với Y Tư, chỉ thấy được gò má – Tát Phi, thấp giọng hỏi, “Cái kia chính là giống cái ngươi mang về mà bọn họ nói sao?”

Giống cái? Giống cái ở đâu ra?

Mạc Tuy quay đầu lại có chút bất đắc dĩ nhìn Tát Phi đang cùng Y Tư nói chuyện lại thường thường lén nhìn qua bên này, ngũ quan âm nhu không cùng một phong cách với hình người của tất cả thú nhân, y lạp duy nhất trong tộc vẻ ngoài lại càng thiên về tuấn lãng, quần áo da thú trên người, bất quá do vạt áo hơi rách trực tiếp bị kéo lên có hơi ngắn, mơ hồ có thể nhìn thấy thắt lưng vừa trắng vừa nhỏ của Tát Phi.

Mạc Tuy yên lặng đỡ trán thở dài, Tát Phi bị nhận nhầm thành giống cái quả thật rất bình thường a.

“Tát Phi là y lạp, mặc dù là ta mang về, bất quá bây giờ đã giao cho Y Tư phụ trách.” Mạc Tuy xách gùi của mình lên, vẫy vẫy tay với Khế Gia, “Đi, mang cho người đồ ăn ngon về đây.”

Mùa xuân thức ăn phi thường phong phú, Mạc Tuy trực tiếp đến khu trao đổi của các thú nhân đổi một trái bí đao, liền mang theo Khế Gia về nhà.

Trong sân nhỏ nhà mình, bếp nhỏ xếp bằng đá vẫn giống như khi Mạc Tuy rời đi, củi cũng không vơi đi chút nào, vừa nhìn chính là không bắt lửa bao nhiêu, Mạc Tuy dọn dẹp sơ sơ một ít vụn củi trong bếp liền bắt nồi gốm chuẩn bị làm cơm. Khi lấy mấy dây thịt mặn ra bảo Khế Gia treo lên, Mạc Tuy rất bình tĩnh tỏ vẻ đây là thịt giác thú, thành công khiến Khế Gia thiếu chút nữa ném luôn thịt mặn trong tay.

Xử lý con mồi Khế Gia đặt trong sân, Mạc Tuy cắt một khối thịt lớn bỏ lên lửa nướng, quét thêm tương tự chế, Mạc Tuy ngồi trên ghế nhỏ quay đầu chống cằm nhìn Khế Gia ngồi xổm bên cạnh hang nước chăm chú rửa bí đao. Khế Gia rửa bí xong đứng lên, đầu vừa chuyển liền đối diện ánh mắt Mạc Tuy, rõ ràng là ánh mắt rất quen thuộc, ý cười ôn nhu trong mắt Mạc Tuy lại khiến Khế Gia không chuyển đường nhìn được, ngây ngốc nhìn nhau hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là Mạc Tuy xoay mặt đi trước, nửa phần dưới của thịt quay đã tản ra mùi cháy, nướng nữa sẽ khét luôn.

“Vị thịt giác thú ngon lắm, đáng tiếc lần trước ngươi không ở đó.” Mạc Tuy lật thịt quay nói, “Bất quá vị thịt mặn cũng xem như ngon.”

Khế Gia cũng kéo ghế qua ngồi bên cạnh Mạc Tuy, đưa bí đao cho Mạc Tuy, biểu tình rất chăm chú: “Chỉ cần là Mạc làm ta đều thích ăn.”

Mạc Tuy cười trầm thấp đáp một tiếng, đem bí đao xắt miếng bỏ vào canh thịt mặn đã sôi, muỗng dài quấy vài cái chợt nghe tiếng Khế Gia có chút do dự vang lên: “Mạc, Tát Phi kia… Ngươi kết thành bạn đời với hắn sao?”

“Suy nghĩ gì vậy.” Mạc Tuy quay sang thấy vẻ mặt có chút khẩn trương lại nghiêm túc của Khế Gia, không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Ta không thích hắn.”

“Nếu có giống cái lưu lạc gia nhập bộ tộc, thú nhân mang nàng vào dễ dàng nhận được hảo cảm của giống cái đó nhất, thú nhân kết bạn đời như thế trong tộc không ít.” Khế Gia có chút xoắn xuýt nhăn mặt, “Nếu Mạc cũng có bạn đời, ta liền chỉ có một mình.”

Mạc Tuy cầm chén múc cho Khế Gia một chén canh đầy bỏ vào tay cậu, rất muốn ôm đối phương nhưng vẫn chỉ sờ sờ đầu cậu, cười trêu: “Nếu là như vậy, thế không phải Khế Gia mang ta vào tộc sao, Khế Gia cũng muốn kết thành bạn đời với ta sao.”

Khế Gia bưng canh trong tay, muốn bỏ xuống lại không có chỗ để, chỉ có thể cố sức lắc đầu: “Nếu Mạc là giống cái, ta khẳng định đã sớm cùng Mạc kết thành bạn đời rồi.”

Quả nhiên vẫn là không được sao, nếu như không phải giống cái.

“Canh sắp sánh ra ngoài rồi, uống nhanh đi.” Mạc Tuy gở thịt quay xuống cắt miếng, bỏ vào bát trúc, rất vân đạm phong khinh hỏi, “Nếu như là ngươi mang Tát Phi về, hắn nói muốn kết thành bạn đời với ngươi, ngươi có đáp ứng không?”

Khế Gia ừng ực uống nửa chén canh, đang nhai thịt, hàm hồ không rõ bày tỏ: “Sẽ không a, ta lại không thích hắn.”

“Cho nên nếu không phải người mình thích, ta sẽ không cùng người đó kết thành bạn đời.” Đặt hơn phân nửa thịt quay tới trước mặt Khế Gia, Mạc Tuy nhìn cậu, nói đùa lại như nói thật, “Nếu như cùng một giống cái không thích trở thành bạn đời rồi sống chung, còn không bằng cùng Khế Gia kết thành bạn đời đó.”

Mạc Tuy hoàn thành lễ thành niên liền biểu thị đã trở thành thú nhân độc lập, có thể tham gia đi săn, hơn nữa quang vinh trở thành người đầu tiên không phải bạn đời vẫn có thể cưỡi trên lưng thú nhân. Về phương diện tốc độ mà nói, thú nhân hình thú vẫn là nhanh nhất, bình thường con mồi có tốc độ vồ nhanh hình thể lớn cần bốn năm thú nhân cùng săn, đối với Mạc Tuy và Khế Gia, hai người là đủ rồi.

Khế Gia thú hóa cấp tốc chạy đi, động vật hình trâu rừng trước người kinh hoàng chạy trốn lại dị thường linh hoạt, hai chân Mạc Tuy kẹp bên hông Khế Gia dán chặt lên lưng cậu, khi trâu rừng chuyển ngoặc, Khế Gia đi tắt qua một vòng nhỏ tiếp cận, hai chân dùng sức trực tiếp nhào tới lưng trâu rừng, đao trúc sắc bén ghim xuống gáy trâu rừng. Trâu rừng gãy cột sống co quắp vài cái ngã xuống đất, Mạc Tuy vào lúc sắp bị trâu rừng hất xuống lật người lăn trên đất.

Mạc Tuy vỗ vỗ bụi đất trên người đứng lên, Khế Gia đã cắn đứt cổ trâu rừng, chờ trâu rừng triệt để chết đi liền hóa thành hình người, vừa dùng lực liền trực tiếp khiêng con trâu lên vai.

Đã có thức ăn hai ngày, Mạc Tuy và Khế Gia trở về nhà mình tách da thịt trâu rừng, thịt đều cắt thành khối lớn đặt trên lá cây đã rửa sạch, bộ phận ngon giữ lại ăn, bộ phần còn lại thì gói kỹ cầm đến khu trao đổi trong tộc đổi mấy vật dụng thường dùng.

Bởi vì nấu cơm đều là chuyện của Mạc Tuy, Khế Gia cũng không biết trong nhà thiếu cái gì, đi đổi đồ hầu như đều là Mạc Tuy, bình thường mấy giống cái mang theo rau quả và vật dụng hàng ngày ở khu trao đổi thấy Mạc Tuy mang theo nhiều đồ, đều chào hỏi hắn.

Một bộ phận giống cái tới đổi đồ đã có bạn đời, còn có vài giống cái vẫn chưa có bạn đời tới giúp cha mẹ trao đổi một ít đồ dư ra trong nhà, số lần gặp nhiều, đều cùng Mạc Tuy lăn lộn quen mặt.

Mua ít đường và vải bố, Mạc Tuy bắt đầu chọn rau dưa, tiểu giống cái trẻ tuổi trông sạp rất đương nhiên hỏi hắn: “Mạc, ngươi có giống cái mình coi trọng chưa? Nếu như có ta liền không nướng thịt cho ngươi ăn a.”

Tiểu giống cái nói chuyện với Mạc Tuy tên Á, vừa thành niên không bao lâu, các chủng loại rau quả rất nhiều, Mạc Tuy cũng thường xuyên trao đổi thức ăn với cô, coi như có chút quen thuộc, chỉ là nghe cô nói trên mặt không lộ ra biểu tình: “Hửm?”

“Ai nha, ta quên mất Mạc ngươi còn chưa tới tộc chúng ta bao lâu.” Á gõ đầu mình le lưỡi, có chút ngượng ngùng, sau đó bỏ một quả cam vào tay Mạc Tuy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình bảo Mạc Tuy ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Khế Gia vừa thành niên, lúc trước một lòng lao vào học tập kỹ xảo đi săn, hoạt động trong tộc chính cậu đều không biết rõ chứ nói gì giới thiệu cho Mạc Tuy, vừa lúc nơi này có một người nhiệt tình, Mạc Tuy cũng không ngại hiểu rõ hơn.

“Nga, hàng năm sau khi trận mưa xuân đầu tiên kết thúc, trong tộc sẽ cử hành lễ mừng chúc mừng chúng ta thuận lợi vượt qua mùa đông, sau đó giống cái và thú nhân đã thành niên còn chưa có bạn đời, nếu như thích nhau bình thường lại không có cơ hội biểu đạt có thể thừa dịp này tiếp xúc một chút, bất quá phần lớn là thú nhân theo đuổi giống cái bọn ta a.” Á không khách khí tí nào tiếp nhận nửa quả cam Mạc Tuy bẻ ra, bóc một miếng bỏ vào miệng, “Bọn ta sẽ nổi lửa nướng thịt, thú nhân nếu như có ý với bọn ta, sẽ hỏi nhóm giống cái muốn thịt ăn, đương nhiên là trừ phi cái tên đặc biệt đáng ghét mới không cho, những người khác tới đều sẽ cho. Bất quá nếu như ta thích Mạc, sẽ đưa Mạc thịt nướng, Mạc không thể từ chối, bằng không ngươi liền thảm, nếu như ngươi cũng có ý với ta, liền khen thịt ta nướng ăn ngon, lại muốn một miếng nữa, sau đó chúng ta có thể tay trong tay tìm tộc trưởng nói muốn kết thành bạn đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui