Ngải Hiểu Giai vội vàng trở lại phòng làm việc, cô che lồng ngực không ngừng thở hổn hển của mình, để cho nhịp tim của mình khôi phục lại bình thường, nhưng qua một thời gian vẫn không có biện pháp bình phục lại, bởi vì cô vẫn luôn không quên được người đàn ông kia, thậm chí sau khi rời đi đều vẫn thích anh .
Cô cảm thấy rất là bi thương, tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, cho tới bây giờ vẫn không bỏ được, chẳng lẽ cô đã quên lúc ban đầu mình quyết tâm như thế nào sao, đã đồng ý mẹ Đoàn như thế nào sao?
Ngải Hiểu Giai còn nhớ rõ, lúc ban đầu hai người bọn họ mới tốt nghiệp đại học từ Hongkong trở lại Đài Loan, khi đến nhà Đoạn Tuấn Hiền, sau khi người nhà Đoạn Tuấn Hiền biết hai người kết hôn thì rất kinh ngạc, mặc dù cha Đoạn nói gạo nấu thành cơm không có biện pháp cự tuyệt, nhưng Mẹ Đoạn lại không có ngừng khích bác.
Có một ngày cha Đoạn cùng Đoạn Tuấn Hiền đến công ty đi làm, chỉ để lại hai người mẹ chồng và nàng dâu ở nhà, Ngải Hiểu Giai biết Mẹ Đoạn không thích mình, cho nên cô nỗ lực muốn lấy lòng Mẹ Đoạn, cô ở trong phòng bếp làm một chút điểm tâm chuẩn bị cho Mẹ Đoạn ăn.
Nhưng ngày đó tâm tình Mẹ Đoạn thật không tốt, cái gì đều không nói liền lật đổ điểm tâm cô chuẩn bị.
"Đều là cô cái sao chổi này, chẳng những trở ngại tiền đồ Tuấn Hiền , còn muốn hại cả nhà chúng tôi có phải hay không, nếu để cho người khác biết nhà họ Đoạn, cho cô một người không cha không mẹ làm con dâu, cô nói mặt mũi của tôi để nơi nào?"
Ngải Hiểu Giai nghe mà đau lòng, nhưng cô là thật tâm đối với Đoạn Tuấn Hiền, không thể bởi vì như vậy liền buông tha anh, bởi vì anh đã nói sẽ yêu cô cả đời.
Dĩ nhiên Ngải Hiểu Giai vẫn luôn cho là như vậy, nhưng Mẹ Đoạn lại nói "Cô rốt cuộc có cái gì tốt? Không cha không mẹ cũng không có tiền, lại không giúp được nhà chúng tôi, rốt cuộc cô có cái gì đáng giá để nhà chúng tôi kiêu ngạo, cô nói giữ lại người phụ nữ như cô để làm gì? Tôi mặc kệ, tôi muốn các ngươi ly hôn!"
Ly hôn? Ngải Hiểu Giai chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, cô cho là chỉ cần cô cố gắng khiến Mẹ Đoạn thích cô là được rồi, nhưng Mẹ Đoạn lại nói lên yêu cầu như thế.
"Không, con sẽ không ly hôn cùng Tuấn Hiền." Ngải Hiểu Giai nói rất kiên định.
"Cô không ly hôn cùng Tuấn Hiền chính là hại nó." Mẹ Đoạn tức giận chỉa về phía cô"Cô có biết không? Nếu như không phải là cô, lúc này Tuấn Hiền đã ở nước Mĩ ra sức học bằng Thạc sĩ rồi, chờ hoàn thành việc học xong, sẽ trở lại thừa kế công ty, nhưng mà bởi vì quan hệ với cô, hiện tại cha nó để cho nó làm vị trí từ thấp nhất lên, Tuấn Hiền từ nhỏ đến lớn cũng không có chịu khổ như vậy, chỉ vì cô, nó mới phải làm như vậy."
Mặc kệ nói thế nào, Mẹ Đoạn đều đem tất cả lỗi đổ trên người Ngải Hiểu Giai.
Ngải Hiểu Giai biết Đoạn Tuấn Hiền đến công ty đi làm, nhưng lại không biết là anh làm từ dưới lên, anh là có bản lãnh, cha Đoạn làm như vậy có lẽ chỉ là muốn bổ túc cho anh thôi?
"Có thể cha chỉ muốn bổ túc cho Tuấn Hiền."
"Cha? Ai cho cô gọi như vậy?" âm thanh Mẹ Đoạn vang lên, bà không chịu nổi Ngải Hiểu Giai nói "Học bổ túc nó cũng không phải làm như vậy, thiếu gia nhà người ta không phải là bác sĩ thì chính là thạc sĩ, nhưng mà bởi vì cô, Tuấn Hiền muốn ở cạnh cô, nó liền ở lại chỗ này không đi, không ra sức học hành thạc sĩ, chẳng lẽ cô không cảm thấy đáng xấu hổ sao?"
" anh ấy cũng có thể đi học mà." Cô nhất định sẽ không làm trở ngại của anh, Ngải Hiểu Giai uất ức nghĩ.
Mẹ Đoạn cười lạnh "Người nào có lão bà còn có thể chuyên tâm đi học? Ngươi chính là chướng ngại vật của nó, phải bao nhiêu tiền cô mới chịu ly hôn."
Ngải Hiểu Giai khó chịu nhịn không được khóc, cô không có chút nào muốn rời Đoạn Tuấn Hiền đi, nhưng lời nói của Mẹ Đoạn lại vang vọng bên tai cô, mình thật là trở ngại của anh sao? Bởi vì cô là vợ của anh, cho nên Đoạn Tuấn Hiền không chịu buông cô ra, ra bên ngoài đi học, anh nghĩ đi làm là chuyện phải làm sao?
"Nếu như mà con có thể khuyên anh đi học thì sao?" Ngải Hiểu Giai nghẹn ngào nói.
Mẹ Đoạn là muốn Ngải Hiểu Giai rời đi, cũng không phải muốn cô đi khuyên.
"Dù sao cô đi là được rồi, cô chính là người gieo họa, còn không biết ngày nào đó sẽ tổn thương Tuấn Hiền nhà tôi, hơn nữa cô lưu lại không phải là vì tiền của chúng tôi sao, tôi nói sẽ cho cô một khoản tiền lớn, chỉ cần cô chịu rời đi.Gần đây tôi thấy bộ dáng Tuấn Hiền tiều tụy đều cảm thấy đau lòng, nó bận rộn cả ngày trong thư phòng, cô thấy được sao? Cô cũng chỉ biết ở trong phòng ngủ, cô có biết nó vui hay không vui sao?" Mẹ Đoạn nghiêm túc chỉ trích Ngải Hiểu Giai.
Ngải Hiểu Giai không muốn tiền chút nào, cô chỉ muốn Đoạn Tuấn Hiền vui vẻ, cô vẫn luôn cho là Đoạn Tuấn Hiền đi cùng với mình là vui vẻ, chẳng lẽ bây giờ không phải sao?
"Nhưng con không muốn tiền, càng không muốn rời đi anh ấy!"
Mẹ Đoàn thiếu chút nữa thì bị Ngải Hiểu Giai làm cho tức chết " cô có hiểu chuyện hay không a, bởi vì cô, Tuấn Hiền mất đi nhiều như vậy, chẳng lẽ cô đều không cảm thấy áy náy sao?"
Ngải Hiểu Giai không biết, Đoạn Tuấn Hiền cho tới bây giờ cũng chưa có nói qua đi cùng với cô, anh sẽ mất đi nhiều như vậy, hơn nữa anh cũng không có ở trước mặt cô biểu lộ không vui, chẳng lẽ những thứ này đều là anh cố ý giả bộ cho cô nhìn thấy sao? Anh thật sự đau khổ, không vui? Vậy tại sao anh không nói cùng cô?
Ngải Hiểu Giai lau nước mắt "Mẹ thật muốn con rời đi sao?"
"Dĩ nhiên, tôi đã nói rõ rồi, cô không phải là con dâu tôi thích, cái nhà này cũng không chứa nổi cô rồi, cô tiếp tục đợi như vậy không cảm thấy khổ sở sao?" Mẹ Đoạn người có quyền uy nhất trong nhà, còn không sợ Ngải Hiểu Giai còn không tin sao?
Ngải Hiểu Giai cảm thấy đau lòng, cô từ nhỏ đã không có cha mẹ, cho nên vẫn luôn khát vọng có một ngôi nhà, Đoạn Tuấn Hiền cam kết sẽ cho cô một ngôi nhà, nhưng cái nhà này lại không giống như tưởng tượng của cô, cô rất đau lòng.
"Cô căn bản không xứng với Tuấn Hiền nhà chúng tôi, một phụ nữ nghèo có thể so với thiên kim nhà giàu sao? Cô nghĩ quá nhiều." Mẹ Đoạn nhẫn tâm nói.
Không xứng với Đoạn Tuấn Hiền sao? Thật ra thì trước khi kết hôn Ngải Hiểu Giai liền nghĩ qua, nhưng bởi vì bị tình yêu của Đoạn Tuấn Hiền bao quanh, cho nên cô đều không để ý cái gì, nhưng cho tới bây giờ, cô mới phát hiện có một số việc không phải, cô không để ý thì nó cũng không tồn tại.
Ngải Hiểu Giai rất loạn, liền tránh về phòng suy nghĩ rõ ràng, mà kết luận chính là mình không thể làm một tội nhân, cô nên làm theo lời Mẹ Đoạn, buông tay mới là tốt nhất đối với Đoạn Tuấn Hiền, hơn nữa cô đồng ý sau này sẽ không gặp lại anh.
Hai người không cùng một thế giới cho dù yêu nhau nữa, không được cha mẹ chúc phúc, như vậy cũng sẽ không hạnh phúc mỹ mãn , Ngải Hiểu Giai có chút nhớ nhung, cô buông tay không phải là bởi vì cô không đủ yêu Đoạn Tuấn Hiền, mà bởi vì là quá yêu, cô yêu anh nên không muốn làm khó cho anh, vì yêu Đoạn Tuấn Hiền mà phải buông tay.
Đoạn khổ sở kia vẫn luôn ở trong lòng Ngải Hiểu, cô biết ban đầu mình bởi vì không muốn làm cho Đoạn Tuấn Hiền khổ sở, mới buông tay, nhưng cuối cùng cô lại để cho mình đau khổ.
Trong năm năm, mỗi buổi tối lúc ngủ, Ngải Hiểu Giai luôn bởi vì chuyện này mà mất ngủ, thậm chí có lúc cô khóc rống lên, nhưng năm năm sau gặp lại Đoạn Tuấn Hiền, nhìn anh hăng hái, nhìn được anh thành tựu, Ngải Hiểu Giai biết quyết định ban đầu của mình là không sai, nếu như ban đầu mình không từ bỏ, có lẽ Đoạn Tuấn Hiền vẫn còn ở Tổng Công Ty phấn đấu từ từ, có lẽ anh sẽ bị mọi người cười là tổng giám đốc chỉ có một văn bằng đại học.
Nhưng bởi vì địa vị Đoạn Tuấn Hiền bây giờ, thân phận hai người lại khác biệt, quả nhiên bọn họ không phải cùng một thế giới.
Ngải Hiểu Giai vẫn luôn thúc giục mình ngủ, cho là mình có quyết định đúng, hơn nữa cách xa Đoạn Tuấn Hiền, cô cũng có thể có cuộc đời mới, nhưng một khi yêu một người, thì chính là cả đời, chẳng lẽ cả đời cô sẽ không quên được anh chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới người phụ nữ trong ngực Đoạn Tuấn Hiền, Ngải Hiểu Giai lại không tự chủ được cảm thấy đau lòng, cũng bắt đầu hối hận vì cô đã rời đi, nhưng cô là người làm trở ngại tiền đồ của anh, cô có thể không làm như vậy sao? Bọn họ đã ly hôn, cô còn cần để ý anh sao? Có lẽ cô nên sớm quên anh đi thôi.
Đoạn Tuấn Hiền lại cự tuyệt bữa ăn tối của Hàn Na, anh ở công ty làm thêm giờ, đến chín giờ, mới về đến căn hộ nằm ở lân cận công ty.
Anh nhìn phòng ốc trống rỗng đột nhiên phát hiện, đã từng chỉ cần khi anh vừa tan tầm về nhà, thì sẽ nhìn thấy ánh đèn sáng ở phòng bếp là Ngải Hiểu Giai đang nấu ăn, chỉ là chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, hiện tại chỉ còn anh nhớ lại mà thôi.
Đoạn Tuấn Hiền đem áo khoác cởi xuống, anh vẫn còn không nhịn được đi tìm kiếm ngăn kéo của mình, tìm ra tờ giấy Ngải Hiểu Giai lưu lại năm đó, đã có chút cũ trên giấy viết rõ ràng"Tôi yêu người khác rồi, chúng ta ly hôn đi!"
Mấy chữ đơn giản như vậy, lý do cũng đơn giản như vậy, nhiều năm qua Đoạn Tuấn Hiền vẫn chưa tin, năm đó Ngải Hiểu Giai yêu anh, sao có tể bởi vì lý do này mà đột nhiên rời đi đây?
Nhưng chữ viết trên giấy rất giống bút tích Ngải Hiểu Giai, cho nên Đoạn Tuấn Hiền mới tức giận, mình đã từng yêu cô như vậy, thậm chí vì cô có thể buông tha chính mình , nhưng Ngải Hiểu Giai lại yêu người khác.
Đang dưới tình huống tức giận, Đoạn Tuấn Hiền đã ký tên trên thỏa thuận li hôn, đã ký tên cũng không có biện pháp quay đầu lại, mà cũng từ lúc đó Ngải Hiểu Giai liền biến mất, không có xuất hiện nữa, cũng bởi vì anh giận dỗi mà vẫn luôn không có tìm kiếm cô.
Nhưng hôm nay cô lại xuất hiện, hơn nữa cô lại đang ở công ty của anh, còn là nhân viên trong công ty, không trách được anh lại cảm thấy được sự tồn tại của cô.
Còn có lý do năm đó Ngải Hiểu Giai rời đi, anh nên đi chất vấn sao? Dùng thân phận gì đi chất vấn? Một người đàn ông bị cô vứt bỏ? Nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn rất muốn biết, năm đó cô dùng tâm tình gì để viết mấy cái chữ kia, hiện tại cô sống như thế nào, có vui vẻ hay không đây?
Hôm nay Ngải Hiểu Giai ở công ty, không thèm chú ý đến ánh mắt của anh, khiến cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy cả người không thoải mái, sao cô có thể đối xử với anh như thế?
"Đáng chết, cho tới hôm nay mình vẫn còn nhớ đến chuyện này, không phải là tôi có bệnh chứ?" Đoạn Tuấn Hiền rất muốn cầm tờ giấy trong tay vò thành một cục rồi vứt bỏ, nhưng anh lại muốn hiểu rõ đáp án.
Hơn nữa hôm nay anh còn phát hiện một chuyện đáng sợ, anh cư nhiên còn rung động đối với Ngải Hiểu Giai, giống như tâm tình, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, nhưng bây giờ Ngải Hiểu Giai đã khác rất nhiều so với năm đó, thành thục cũng càng có vẻ phụ nữ rồi, nhưng là hình dạng này lại để cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có mấy phần đáng yêu.
"Tôi thật sẽ không bị điên rồi chứ? Cũng đã ly hôn tại sao còn nghĩ tới cô?" Đoạn Tuấn Hiền nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nếu như có thể không nghĩ tới thì mình đã sớm buông xuống, trong lòng không còn loạn cho tới bây giờ.
Xem ra anh phải nói chuyện một chút cùng Ngải Hiểu Giai, chỉ có nói chuyện anh mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cô đều không có giải thích cái gì mà rời đi.
Đoạn Tuấn Hiền từ trong tư liệu của công ty tra ra được điện thoại của Ngải Hiểu Giai, anh hẹn cô đến quán cà phê gần công ty, có một số việc phải hỏi mới biết được.
Ngải Hiểu Giai do dự thật lâu mới quyết định đến nơi hẹn, nhưng cô chỉ trầm mặc nhìn Đoạn Tuấn Hiền.
"Tại sao cô lại làm công việc ở cái công ty này?" Đoạn Tuấn Hiền không biết hỏi gì, liền tùy tiện tìm một đề tài.
Nhưng mở đầu như vậy lại làm cho Ngải Hiểu Giai cảm thấy mất hứng, tại sao cô không thể làm việc ở công ty?
"Tại sao tôi không thể làm việc ở công ty này? thời điểm tôi làm việc ở đây cũng không biết anh sẽ đến thu mua, tôi còn hoài nghi có phải anh có mục đích gì hay không?"
Đoạn Tuấn Hiền ngạc nhiên, vừa rồi anh nói cũng không có ý gì, cô không cần phản ứng lớn như thế chứ?
"Tôi có mục đích gì? Ở thời điểm tôi tuyên bố muốn thu mua cái công ty này, căn bản tôi cũng không biết cô ở nơi này." Đoạn Tuấn Hiền nói rất khẳng định.
Ngải Hiểu Giai cũng không biết Đoạn Tuấn Hiền nói thật hay giả, "Nếu như hiểu biết rõ rồi, có phải sẽ không thu mua hay không?" Cô nhất định không biết, Đoạn Tuấn Hiền cũng không muốn gặp lại cô thôi.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt cô, vẻ mặt cô có một chút mong đợi lại có một chút oán hận, là ý tứ gì?
"Mặc kệ tôi có biết cô ở nơi này hay không thì tôi đều sẽ thu mua, tôi chỉ muốn làm chuyện hữu ích đối với tôi."
Người có trí tuệ căn bản sẽ không cân nhắc đến vấn đề riêng tư? Ngải Hiểu Giai cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền nói như vậy là đã coi thường sự tồn tại của cô, cô ở đây hoặc không có ở đây, căn bản cũng không quan trọng.
"Anh kêu tôi ra ngoài chính là muốn nói với tôi những thứ này?" Ngải Hiểu Giai còn việc phải làm, Đoạn Tuấn Hiền không có chuyện trọng yếu gì tại sao gọi cô ra ngoài?
"Dĩ nhiên không phải." Đoạn Tuấn Hiền uống một ngụm cà phê để hòa hoãn không khí.
"Mặc dù chúng ta đã ly hôn, nhưng cô cũng không có cho tôi một lời giải thích, tại sao cô lại đột nhiên chạy đi cùng người đàn ông khác?" Lúc nói lời này, giọng của Đoạn Tuấn Hiền mang theo một tia lửa giận.
Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn anh, anh đang nói cái gì? Nói cô chạy cùng đàn ông? Chẳng lẽ mấy năm qua Đoạn Tuấn Hiền đều cho là như vậy? trái tim Ngải Hiểu Giai cảm thấy băng giá không biết nên trả lời như thế nào, ban đầu cô rời đi hoàn toàn là bởi vì anh, mà cô cũng không có để lại một chữ, không ngờ gặp mặt Đoạn Tuấn Hiền lần nữa, anh lại nói cô như vậy, hiểu lầm cô như vậy.
"Đoạn Tuấn Hiền anh thật là quá đáng, tôi cùng đàn ông chạy lúc nào? Coi như ban đầu là tôi nói ly hôn , nhưng mà lý do tôi ly hôn tuyệt đối không phải là vì vậy!"
Trái tim Ngải Hiểu Giai băng giá, cũng rất tức giận, nhưng hơn nữa là đau lòng, chính mình làm như vậy cũng là vì anh, nhưng kết quả cô lấy được cái gì? cô đã ly hôn cùng anh, tại sao còn phải nói cô như vậy?
"Không phải cô chạy theo người khác, vậy cô nói lý do cô ly hôn là vì cái gì?" Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn không tin, hiện tại chỉ cần cô nói một ra lý do, chỉ cần có thể thuyết phục lý do của anh, anh liền tin tưởng.
Hốc mắt Ngải Hiểu Giai liền đỏ, cô nhíu chặt hai hàng lông mày muốn nhịn nước mắt, nhưng lại phát hiện vẫn nhịn không được, đang nghĩ là cô sẽ khóc ở trước mặt Đoạn Tuấn Hiền
Đoạn Tuấn Hiền thấy nước mắt cô liền cảm thấy khẩn trương, anh đã thật lâu không có xem qua Ngải Hiểu Giai khóc, nhưng thời điểm thấy lần nữa, trong lòng Đoạn Tuấn Hiền vẫn đau lòng, "Cô sao vậy. . . . . ."
"Dù sao tôi không có yêu người đàn ông khác." Cho tới bây giờ lòng của cô đều chưa từng thay đổi "Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta không thích hợp."
Đây là lý do Mẹ Đoạn nói, đây là lý do buộc cô nhất định phải ly hôn.
Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy đau lòng, n hưng nhìn cô còn không chịu giải thích, tâm liền một trận cứng rắn, lấy ra tờ giấy năm đó cô viết đặt lên bàn.
"Đây là năm đó cô đặt ở trên thỏa thuận li hôn, cô rõ ràng nói là cô yêu người khác."
Ngải Hiểu Giai không thể tin được, chữ viết trên tờ giấy thật rất giống cô, nhưng thật sự là cô không có viết qua lời nói như vậy.
"Đây không phải là do tôi viết."
Đoạn Tuấn Hiền hoài nghi, rõ ràng chính là chữ viết Ngải Hiểu Giai, nhưng thế nào lại không phải là cô viết?
"Mặc dù rất giống, nhưng mà lại lúc tôi đi, một chữ cũng không có viết, tôi chỉ để lại một phần giấy thỏa thuận li hôn ở đầu giường." Ngải Hiểu Giai nhớ rất rõ ràng, Đoạn Tuấn Hiền nói cô như vậy, chơi rất khá sao?
Lúc này Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có cái gì không đúng, tại sao tờ giấy này lại ở trên thỏa thuận li hôn?
"Cái này phải . . . . ."
Hai người đồng thời nghĩ tới là ai làm, cha Đoạn không phản đối hôn sự hai người, nhưng Mẹ Đoạn lại hết sức phản đối, năm đó chỉ có bốn người bọn họ ở chung, làm như vậy chỉ có thể là Mẹ Đoạn.
Đoạn Tuấn Hiền rất hối hận, ban đầu sao mình không đi hỏi mẹ, cư nhiên hiểu lầm Ngải Hiểu Giai thời gian lâu như vậy.
"Năm đó cô rời đi, có phải bởi vì bị mẹ tôi ép buộc hay không?" Nếu như Ngải Hiểu Giai không phải là bởi vì yêu người khác mà rời đi, vậy còn có lý do gì? Trừ mẹ anh ra, Đoạn Tuấn Hiền không tìm được bất kỳ lý do nào, năm đó Ngải Hiểu Giai yêu anh, không thể nào bởi vì không thích hợp liền rời đi.
Ngải Hiểu Giai cầm khăn giấy lau nước mắt, hiện tại truy cứu những thứ này có ích gì? Tất cả đều đã kết thúc, bọn họ sớm đã ly hôn, cho dù có hiểu biết rõ, cũng không quay đầu được rồi.
Đoạn hiền tuấn không nghe thấy cô mở miệng thì biết rõ tám chín phần, chỉ là Ngải Hiểu Giai không muốn xuất khẩu chửi bới, nhưng nhất định chuyện này có liên quan cùng mẹ.
Đoạn Tuấn Hiền nắm tờ giấy trên bàn hung hăng xé toang "Đáng chết, tôi lại có thể ngu ngốc như vậy."
Nếu như ban đầu anh không có tức giận đối với chuyện này, nếu như anh đi tìm cô trở về, thì kết thúc sẽ không giống nhau, bây giờ Ngải Hiểu Giai vẫn hạnh phúc trong ngực anh, mà không phải bộ dáng quật cường như hiện tại.
"Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, có một số việc cho dù có hiểu rõ ràng, thì cũng không quay đầu được rồi, hiện tại tôi đã có cuộc sống mới, anh cũng có cuộc sống của chính mình, như vậy cũng rất tốt."
Ngải Hiểu Giai nói xong đứng lên "Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi đi về trước."
Đoạn Tuấn Hiền còn muốn nói với cô, nhưng ánh mắt của Ngải Hiểu Giai nói rõ không muốn dính líu quan hệ cùng anh, để Đoạn Tuấn Hiền biết, có chuyện thật sự không quay lại được rồi.
Ngải Hiểu Giai chống đỡ mà đi ra khỏi quán cà phê, cũng ở nháy mắt khi cô đi ra khỏi quán cà phê, nước mắt cô không nhịn được nữa tràn mi ra, nước mắt này so với vừa rồi càng nhiều, mãnh liệt hơn nữa.
Ngải Hiểu Giai cho là anh sẽ hiểu, cô cho là những năm này Đoạn Tuấn Hiền sẽ nghĩ đến cô, nhưng đến bây giờ cô mới biết, những năm này Đoạn Tuấn Hiền đều trách cứ cô, vậy ban đầu mình rời đi là vì cái gì?
Thời gian mình yêu như vậy là sao, cô cũng thử nghĩ qua Đoạn Tuấn Hiền sẽ tìm đến cô, đón cô về nhà, nhưng là năm năm rồi, hi vọng một lần lại một lần tan biến, Ngải Hiểu Giai vẫn không có học được cách buông tha, hiện tại biết năm đó tất cả đều là Mẹ Đoạn giở trò quỷ, khiến Đoạn Tuấn Hiền vẫn oán hận cô, Ngải Hiểu Giai càng cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng nên trở về điểm bắt đầu rồi.
Chỉ là tại sao lòng của cô còn thật là đau, đau đến chút nữa té xỉu, cô có thể không cần yêu thương anh sâu như vậy sao? Như vậy thì sẽ không đau đớn.
Lý Thái cầm hai tờ vé xem phim 3D mà tối hôm qua anh xếp hàng mua được, đi tìm Ngải Hiểu Giai, không biết cô có thể tiếp nhận đi xem cùng anh hay không?
Lý Thái vừa nghĩ tới Ngải Hiểu Giai có thể sẽ đồng ý thì thật hưng phấn lên, nhưng vừa nghĩ tới cũng có khả năng sẽ không đồng ý, anh đã cảm thấy không vui, anh đột nhiên phát hiện Ngải Hiểu Giai quá dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của mình rồi.
Chỉ là gần đây Ngải Hiểu Giai giống như có chút lạnh nhạt, ngay cả đối với Đoạn Tuấn Hiền cũng giống như nhau, trước quản lý phòng kế hoạch muốn đề cử Ngải Hiểu Giai, ở trước mặt tổng giám đốc có biểu hiện tốt, nhưng Ngải Hiểu Giai chỉ đơn giản tự giới thiệu mình liền kết thúc, chỉ là kỳ quái là Đoạn Tuấn Hiền đối với hành động Ngải Hiểu Giai như vậy, cư nhiên không có tức giận, đây là bao dung a, tại sao có thể như vậy đây?
Tại còn nghĩ không thông, Lý Thái đã đi tới cửa bộ phận thiết kế, anh gọi Ngải Hiểu Giai ra hành lang bên ngoài phòng làm việc.
"Phó tổng tìm tôi có việc gì sao?" Ngải Hiểu Giai bình thường cũng không có nghiệp vụ gì muốn thương lượng cùng Lý Thái, tại sao anh tìm cô?
"Cũng không có chuyện gì, chính là muốn hỏi buổi tối cô có thời gian sao?" Lý Thái mỉm cười hỏi, đồng thời lại có chút ngượng ngùng.
Ngải Hiểu Giai sửng sốt một chút, là anh có cái gì ý tứ?
"Anh là muốn. . . . . ."
Lý Thái lấy ra hai tờ vé xem phim "Tôi muốn hẹn cô buổi tối đi xem chiếu phim, không biết cô có rảnh không?"
Xem chiếu phim? Ngải Hiểu Giai liếc mắt nhìn vé, phát hiện là loại hình điện ảnh cô không thích, cho nên cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng lúc này Ngải Hiểu Giai lại nhìn thấy, Đoạn Tuấn Hiền đang đi tới hướng bọn họ, anh và Lý Thái là bằng hữu, nếu như Đoạn Tuấn Hiền biết cô đã có người đàn ông khác, có phải sẽ cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô tạm ổn hay không?
Đoạn Tuấn Hiền đang ở trong phòng làm việc, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới Ngải Hiểu Giai, hơn nữa anh lại muốn gặp cô, nên liền xuống dưới lầu, Đoạn Tuấn Hiền nghĩ thật lâu, nếu như hai người bọn họ không phải bởi vì có người thứ ba mà ly hôn, vậy giữa bọn họ bây giờ còn có yêu sao? Anh rất muốn hỏi Ngải Hiểu Giai một chút, Nhưng mà lại không biết mở miệng sao.
Đang lúc Đoạn Tuấn Hiền đi đến cửa bộ phận thiết kế, anh lại thấy Ngải Hiểu Giai đứng ở trong hành lang cùng Lý Thái.
Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, sau đó trả lời vấn đề Lý Thái .
"Bộ phim này nói về cái gì, xem có hay không?" Ngải Hiểu Giai đột nhiên nâng lên nụ cười hỏi Lý Thái.
Lý Thái cảm thấy thụ sủng nhược kinh, anh còn cho là Ngải Hiểu Giai không đồng ý, không ngờ cô lại hỏi chuyện tình điện ảnh.
"Tôi còn chưa có xem, chẳng qua tôi có nhìn bình luận trên mạng , đúng là đáng để được xem."
Ngải Hiểu Giai mỉm cười gật đầu "Vậy cũng tốt, vậy buổi tối chúng ta sẽ đi xem."
"Có thật không? Thật tốt quá!" Lý Thái vui mừng đến muôn ôm Ngải Hiểu Giai, mặc dù mình chưa thổ lộ, nhưng Ngải Hiểu Giai chịu đồng ý đi cùng, anh đã rất vui vẻ rồi.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn bọn họ cười, cảm thấy rất chướng mắt, bọn họ đang nói cái gì vui vẻ như vậy?
"Các ngươi đang nói chuyện gì?"
Ngải Hiểu Giai thoáng thu lại nụ cười, về sau nghĩ mình là muốn biểu hiện tốt cho Đoạn Tuấn Hiền nhìn, liền mỉm cười lần nữa "Đang nói chuyện buổi tối chúng tôi đi xem phim."
Ước hẹn? Những lời này khiến Đoạn Tuấn Hiền nhíu chặt lông mày, cô lại muốn cùng Lý Thái đi hẹn hò?
Lý Thái vui mừng nhìn Ngải Hiểu Giai, cô thừa nhận hai người đi làm chuyện hẹn hò.
Gượng cười đối với Ngải Hiểu Giai mà nói đã rất quen thuộc, cho nên đối với lời nói bây giờ, cô cũng có vẻ mặt này.
"Tôi rất mong cuộc hẹn buổi tối, nhưng mà bây giờ là giờ làm việc, tôi muốn đi về làm việc." Ngải Hiểu Giai nhìn xuống thời gian nói.
"Được, trước cô trở về công việc thôi." Lý Thái cũng không ngăn trở nhiều thêm.
"Vậy sau khi chúng ta tan việc, sẽ liên lạc."
Ngải Hiểu Giai mỉm cười nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, sau đó liền trở lại phòng làm việc, hai người Lý Thái cùng Đoạn Tuấn Hiền cũng không biết, khi Ngải Hiểu Giai xoay người đưa lưng về phía bọn họ, thì trên mặt cô đã trở nên thâm trầm, trở nên khổ sở.
Đoạn Tuấn Hiền nghe thế hai người muốn hẹn hò, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, Đoạn Tuấn Hiền không thể nào tiếp thu được, anh càng cảm thấy Ngải Hiểu Giai không nên ước hẹn cùng người khác.
"Cậu sẽ không thích cô ấy chứ?" Anh hỏi Lý Thái.
Lý Thái cười "Hình như là như vậy."
Đoạn Tuấn Hiền không hiểu, thời gian ngắn ngủi như vậy tại sao Lý Thái đã thích Thượng Ngả Hiểu Giai rồi? Nhưng ngay sau đó anh nghĩ đến, anh cũng yêu Ngải Hiểu Giai từ cái nhìn đầu tiên, Ngải Hiểu Giai có sức quyến rũ làm cho người ta lập tức yêu cô, hơn nữa còn là nghĩa vô phản cố (tức là không thể kháng cự được đó).
"Cảm giác như thế vẫn là lần đầu tiên, trước tôi cũng không tin sẽ tồn tại loại nhất kiến chung tình (yêu từ các nhìn đầu tiên), thế nhưng khi tôi gặp được mới hiểu, loại cảm giác đó rất tốt đẹp, tôi rất muốn nắm lấy cơ hội này."
Nghe được hắn nói như vậy, lòng của Đoạn Tuấn Hiền cũng chìm xuống, Lý Thái giống như bị mê muội rồi, nhưng còn Ngải Hiểu Giai? Cô cũng thích Lý Thái sao, bằng không sao lại đồng ý hẹn cùng hắn?
Kể từ sau khi Ngải Hiểu Giai rời đi, tim của anh đã thật lâu không có tức giận cùng kích động như vậy, vừa nghĩ tới buổi tối cô muốn ước hẹn cùng Lý Thái, anh đã cảm thấy cả người không thoải mái.
"Cậu không sao chứ? Sao tôi cảm giác như cậu đang tức giận vậy?." Lý Thái cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền có chút kỳ quái.
"Không có việc gì." Đoạn Tuấn Hiền cũng không muốn đem chuyện giữa anh cùng Ngải Hiểu Giai nói cho bất luận kẻ nào, nếu như cô chỉ muốn làm người xa lạ với anh.
Lý Thái cũng không nghĩ đến chuyện của Đoạn Tuấn Hiền nữa, chỉ nói anh muốn đi xử lý những chuyện khác rồi rời đi.
Đoạn Tuấn Hiền lại ở tại chỗ nghĩ tới chuyện đã qua.