″ Kịch hay chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu!" Hắn nắm cằm Thẩm Tử Quân đem mặt của cô quay lại "Tôi muốn để cô và tôi cùng nhau xem cuộc vui!" Nói xong hắn liền đem môi tới gần muốn hôn Thẩm Tử Quân nhưng cô lại dùng hất ra, làm cho hắn trượt tay lái, chiếc Lamborghini trực tiếp đâm thẳng vào một thân cây.
Phùng Thiếu Diễm giận dữ, hắn dừng xe, hung hăng kéo Thẩm Tử Quân xuống cả người đè lên người cô, hung hăng cường hôn cô.
Trong miệng cô đầu lưỡi có lực dùng sức cậy mở hàm răng, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, thậm chí còn ấn xuống cả cổ họng, làm cho Thẩm Tử Quân vô cùng khó thở! Cơ thể Thẩm Tử Quân vốn yếu bị dày vò một lúc đã không có khả năng nhúc nhích, mặt cô kìm nén đến mức đỏ bừng, trong mắt cô từng giọt nước lớn nhỏ rơi xuống.
Nhìn cô khóc, rốt cuộc Phùng Thiếu Diễm cũng buông ra cô, sau đó từ hung hăng biến thành khẽ hôn cô.
Thẩm Tử Quân chợt há mồm, hung hăng cắn hắn một cái, theo phản xạ có điều kiện hắn cho cô một cái tát.
Một tát này mạnh đến mức làm Thẩm Tử Quân ngất đi.
" Cô..!" Hắn lau máu tươi trên khóe miệng đi, khởi động xe.
Điện thoại của Trác Minh Liệt dồn dập vang lên "Alo?"
"Tổng giám đốc! Có sự thay đổi mới! Ngựa ngọc đã được mang đi!" Trợ lý kích động nói "Chúng tôi điều tra ra người mang Ngựa ngọc đi chính là người của Thẩm Thị!"
Trác Minh Liệt cau mày, trong nháy mắt đầu óc của anh giống như bị quay vòng, ban đầu không phải là sẽ để đó ba tháng sao, tại sao tự dưng lại chuyển di bất ngờ như vậy? Thẩm thị và người nhà họ Lâm có quan hệ gì? Hay chỉ đơn giản là Thẩm thị thích con ngựa ngọc này? Nghĩ đủ loại khả năng, Trác Minh Liệt vẫn có một kết luận chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
.
.
Đột nhiên anh nhớ đến một người- Phùng Thiếu Diễm! Người đàn ông này mặc dù trẻ tuổi nhưng trên người anh ta lại phát ra khí chất tàn bạo, lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Thiếu Diễn, anh đã nhận ra điều đó.
Không chỉ thế người này còn xảo quyệt thâm trầm không biết tại sao anh ta lại bỗng nhiên xuất hiện ở Thẩm thị.
Anh vẫn luôn muốn hỏi Thẩm Tử Quân về chuyện này một chút nhưng lại luôn có chuyện đột ngột xảy ra, thật sự là không có thời gian.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, Thẩm thị cũng đã bị kéo vào rồi.
Nghĩ tới đây anh lập tức điện thoại cho trợ lý nói với anh ta là từ bây giờ anh ta phải quan sát nhất cử nhất động của Thẩm thị.
Anh vừa để điện thoại xuống thì tiếng chuông lại vang lên.
Lần này là Jayson.
"Trác, gần đây tôi lại có phát hiện mới.
Lần trước tôi đã nói với anh, hiện tại bang Bạch Hổ đang ở Bắc Mĩ và Nhật Bản , bang hội này có thể sanh ngang với Đồ Long Bang , chuyện này anh biết không?"
Sau khi Trác Minh Liệt nghe thấy cái tên bang Bạch Hổ này, nghi vấn trước đây đối với tổ chức bí mật này lại được dấy lên.
.
." Jayson anh có hiểu rõ về bang Bạch Hổ này hay không?"
"Tôi và lão đường chủ bang Bạch Hổ cũng có một chút giao tình, cảm thấy rất hứng thú cho nên tôi điều tra một chút.
Việc tại sao bang Bạch Hổ ba mươi năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích nhưng những năm gần đây nhất lại từ từ xuất thế thì tôi không điều tra ra được! Có lẽ anh sẽ cảm thấy rất kỳ quái? Làm bạn tốt của anh tôi không thể không nhắc nhở anh, anh nhất định phải đề phòng cái tổ chức này, tôi nghe nói thiếu đường chủ của bọn họ là một nhân vật vô cùng lợi hại !"
Bang Bạch Hổ lợi hại như vậy tại sao anh lại chưa từng nghe nói qua? Rốt cuộc đâu là vấn đề đột nhiên xuất hiện.
Anh lập tức mở máy vi tính ra tìm tin tức về bang Bạch Hổ nhưng bởi vì thời gian đã quá lâu nên những ghi chép về bang Bạch Hổ đã không còn chút gì, nhưng chỉ cần nhắc tới Đồ Long Bang nhất định sẽ có người nhắc tới bang Bạch Hổ.
Tài liệu về những vị bang chủ oai phong một thời của bang Bạch Hổ cũng không còn.
Trác Minh Liệt gọi điện thoại cho A Quỷ: " A Quỷ, cậu hay đi lấy cho tôi tất cả nhưng tư liệu liên quan đến bang Bạch Hổ!"
"Đại ca anh cần tư liệu này để làm gì?"
"Hãy bớt nói nhiều đi, lập tức đi điều tra."
A Quỷ để điện thoại xuống châm điếu thuốc lên.
Một lúc sau hắn mới lấy điện thoại di động gọi đến một số máy xa lạ.
"Lão gia, thiếu gia muốn tôi điều tra về bang Bạch Hổ "
"Cái gì cũng không được nói cho anh ta biết, nếu như anh ta cố ý muốn hỏi sẽ để anh ta cho lão Hoa xử lý!" Đầu điện thoại bên kia là một âm thanh âm trầm mà lão luyện "Đúng rồi, Các cậu điều tra bang Bạch Hổ như thế nào rồi?"
"Tổng bộ của bang Bạch Hổ đường hiện đang ở Bắc Mĩ, chúng tôi đã nắm được địa bàn cụ thể bất cứ lúc nào cũng có thể hành động!"
"Ừ không nên đánh rắn động cỏ, phải làm phải gọn gàng!"
"Tuân lệnh!"
Trác Minh Liệt ngồi ở trước bàn tỉ mỉ suy nghĩ lại hết những chuyện xảy rasuốt thời gian qua.
Những chuyện này nếu nhìn qua, giống như không hề có liên quan gì đến nhau nhưng anh tin tưởng nhất định phải có dấu vết.
Từ chuyện anh và Tiểu Thi bị chụp đến chuyện quỷ dị khi cùng cô đi Canada, buổi đấu giá từ thiện, vụ bắt cóc và cả truyện về Thẩm thị rồi đến chuyện công ty mất trộm..
vừa phân tích Trác Minh Liệt kinh ngạc phát hiện trừ việc công ty bị mất trộm không liên quan đến Tiểu Thi, những chuyện khác ít nhiều đều có chút quan hệ với Tiểu Thi, hơn nữa nhưng sự kiện này đếu xuất hiện từ sau khi Tiểu Thi đến chẳng lẽ…" Vì sao tôi lại luôn hoài nghi Tiểu Thi?" Trác Minh Liệt rất là không hiểu ý nghĩ của mình "Cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần!"
"Đơn thuần… vậy anh biết cô ta rốt cuộc là ai không? Lý Triết Vũ là ai? Tại sao lại không tìm thấy anh ta? Sao cô ta lại ở Canada , chuyện này có thể giải thích như thế nào?" trong lòng Trác Minh Liệt hai dòng suy nghĩ không ngừng đấu đá nhau.
Thì ra là ở trong tiềm thức anh chưa từng tin tưởng cô.
"Đủ rồi!" Anh hét lớn một tiếng đẩy lật cái bàn "Chẳng cần biết cô ấy là ai! Chỉ cần cô ấy không phải tới để giết tôi, tôi đều cần cô ấy!" Anh giận đùng đùng đẩy cửa ra lái xe đi đến bệnh viện.
"Bác Thẩm, cảm xúc của Tử Quân hình như có chút không ổn định, vừa ra bệnh viện liền khóc lớn.
Khóc mệt rồi ngủ mất rồi !" Phùng Thiếu Diễm ôm Thẩm Tử Quân bị hắn đánh ngất xỉu giao cho ông Thẩm.
" Thiếu Diễm cháu nghĩ Tử Quân có phải bị mất trí nhớ thật không?" Ông Thẩm hỏi.
"Bác Thẩm, Tử Quân có phải bị mất trí nhớ hay không chỉ có cô ấy biết, cháu nghĩ chúng ta không nên cưỡng cầu.
Chỉ là chỉ cần chúng ta cố gắng thì chắc sẽ có hiệu quả tốt đấy!" Phùng Thiếu Diễm ưu nhã cười, nhưng bàn tay thì lại nắm chặt..