″Tôi không biết không biết" Y tá đầu lắc liên tục, sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
"Không biết?" Trác Minh Liệt cau mày "Vậy anh mà nói!" Anh chỉ vào người vị bác sĩ vừa nói với anh.
Vị Bác sĩ kia cũng bị chuyện trước mắt làm cho hồ đồ thật sự mà nói anh cũng không biết rõ mọi chuyện là như thế nào!
"Tiểu Mai rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô có kiểm tra cho Trác phu nhận hay không?" Bác sĩ hỏi.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!" Y tá tên là Tiểu Mai kia liều chết cũng không nói.
"Được rồi , cô không phải nói nữa.
Để tôi nói cho cô nghe, người bị cảm mà vào thăm Mộc Mộc hôm đó là một cô gái cao gầy và có diễn mạo rất xinh đẹp phải không?! Nhưng cô là chuyên quản của đội y tá phòng bệnh Mộc Mộc nên cô không phải cho phép cô ta vào nên cô ta đã hối lộ cô chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia có đúng không?" Trác Minh Liệt chất vấn.
Y tá trợn mắt hốc mồm bởi vì những lời của Trác Minh Liệt nói giống hệt sự thật, y như anh ta tận mắt chứng kiến mọi chuyện vậy.
Thật ra thì cô không biết Hàn Ti Nhã và Trác Minh Liệt là bạn thanh mai trúc mã, cô ta luôn tỏ ra là mình rất thông minh nhưng thật ra là cô ta rất ngu dốt!
"Tôi muốn gặp viện trưởng của bệnh viện!"
"Trác tiên sinh! Trác tiên sinh có lời gì hãy từ từ nói!" Bác sĩ vừa thấy Trác Minh Liệt tức giận, lập tức luống cuống.
"Từ từ nói? Con của tôi suýt chút nữa bị các anh hại chết, anh con nói tôi phải bình tĩnh sao!" Trác Minh Liệt giận dữ!
"Trác tiên sinh! Ngài đại nhân đại lượng, ngài xem bây giờ Mộc Mộc cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, ngài mà báo với viện trưởng thì chúng tôi lập tức sẽ bị đuổi việc"
Trác Minh Liệt thở dài "Vậy anh hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng đi!"
"Trác tiên sinh anh cần gì chúng tôi sẽ giúp?"
Trác Minh Liệt trầm ngâm chốc lát, nhìn chằm chằm cô y tá Tiểu Mai kia: " Tôi biết cô vẫn còn muốn tiếp tục bao che cho Hàn Ti Nhã, nhưng tôi lại muốn cô làm nhân chứng cho tôi, cô nghĩ sao?"
"Chỉ cần Trác tiên sinh có thể bảo đảm Tiểu Mai sẽ không có việc gì" Y tá lắp bắp nói.
.
.
Trác Minh Liệt gật đầu "Tốt, vậy cô hãy chuẩn bị cẩn thận một chút.
Nhưng chuyện này các cô hãy tạm thời giữ bí mật giúp tôi!" Một kế hoạch tuyệt hảo đã bắt đầu hình thành ở trong đầu Trác Minh Liệt, lần này anh nhất định phải làm cho mọi người kinh sợ!( kinh ngạc sợ hãi)
"Ba!" Hàn Ti Nhã vừa mở mắt thì đã vội khỏi phòng ngủ "Chuyện con nhờ ba điều tra ba đã làm giúp con chưa?" Ông Hàn đang uống cà phê ở tầng dưới.
"Con gái, con nghĩ ba là CIA đặc công muốn cái gì sẽ có cái đó hay sao!" Ông Hàn ngụ ý sâu xa nói: " Thật sự ba không muốn nhìn thấy con bị liên lụy bởi bọn họ! Lần trước nhà họ Trác cũng đã đề bạt chuyện kết hôn của con và Trác thiếu nhưng ba đã không đồng ý!"
"Ba! Làm sao ba lại có thể không đồng ý chứ!" Hàn Ti Nhã mặc áo ngủ, chạy xuống "Ba biết rõ ước nguyện lớn nhất đời này của con là được gả cho Trác Minh Liệt!"
Ông Hàn đối với ý kiến của con gái lắc đầu một cái.
.
.
Hai cha con đang trò chuyện thì điện thoại bỗng vang lên.
"Ba mau nhận, có phải đã có tìn gì rồi hay không!"
"Alo?" Ông Hàn cầm điện thoại lên.
"Hàn tiên sinh việc ngài giao cho tôi, chúng tôi đã cố gắng hết sức để tình hiểu nhưng thân phận người tên là Thi Thi khá phức tập vài tài liệu cá nhân của cô ấy đã bị chính phủ Canada khóa! Nhưng mà ngoài ý muốn chúng tôi điều tra được thì người phụ nữ này đã từng bị nhà họ Trác và nhà họ Thẩm điều tra!"
"Hả?" Tin tức này làm cho ông Hàn ngạc nhiên, một người phụ nữ cực kỳ bình thường như thế lại có thể kiến cho hai đại gia tộc đi tim hiểu xem ra cô ta cũng không hẳn là đơn gian!
"Ba sao rồi? Sao rồi?" Hàn Ti nhã đứng ở trước mặt ba, vội vàng hỏi.
"Người của chúng ta gì, chỉ biết là trước đây nhà họ Trác và Thẩm đều đã đi điều tra về cô ta! Cho nên chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì đó với nhà họ Thẩm và nhà họ Trác sao?"
Hàn Ti Nhã nghe lời của ba nó khuôn mặt hiện nên vẻ trầm ngâm.
Năm đó Lâm Thi Ngữ là ban tốt nhất của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, chẳng lẽ Thẩm Tử Quân cũng hoài nghi ả Thi Thi đó là Lâm Thi Ngữ? Nhà họ Trác cũng điều tra cô ta nói cách khác thì có thể Trác Minh Liệt cũng hoài nghi Thi Thi đó.
Trác Minh Liệt che chở cho cô ta như thế nhất định là do anh ta coi cô ta là Lâm Thi Ngữ rồi.
Theo như cô biết cái chết ngoài ý muốn của Lâm Thi Ngữ năm đó đã khiến Trác Minh Liệt áy náy không thôi" Không được! Bất kể ả Thi Thi đó có phải Lâm Thi Ngữ hay không, mình đểu không thể để cho cô ta được như ý!" Hàn Ti Nhã nắm chặt quả đấm trong tay, lại chạy lên tầng! Nếu muốn một sách lược vẹn toàn thì cái đích đầu tiên là phải diệt trừ Thi Thi!
"Mẹ, hôm nay chúng ta không đi thăm Mộc Mộc sao?" Cầu Cầu vừa mặc quần áo vừa hỏi mẹ.
"Ừ mẹ cùng con đi thăm Mộc Mộc, sau đó mẹ sẽ đi làm ! Đúng rồi, Cầu Cầu, hôm nay con có muốn đi nhà trẻ hay không ?!"
"Không muốn đi" Cầu Cầu lắc đầu một cái "Dì Tử Quân đã mạnh khỏe rồi nhưng cũng chưa đến nhà trẻ!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ Thẩm Tử Quân vẫn còn đang đi du lịch sao? Cô ấy và vị Phùng Thiếu Diễm đó đang làm gì đây?" Tiểu Thi tự lẩm bẩm!
Nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm là ngôi nhà bậc nhất ở nú Dương Châu này, nơi đây cảnh sắc được coi là một trong nhưng nơi đẹp nhất.
Thẩm Tử Quân đang bị Phùng Thiếu Diễm lấy bí do là nghỉ phép mà giam giữ cô ở chỗ này.
Ông Thẩm đáng thương vẫn luôn cho là con gái và người con yêu đang đi du lịch!
"Chủ nhân, Thẩm tiểu thư vẫn không ăn cơm!" Người áo đen bưng cơm ra ngoài.
Phùng Thiếu Diễm ngồi ở trên ban công, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm vào những tầng cây xanh phủ bên ngoài! Bàn tay nắm chặt đến mức lộ cả khới sương màu trắng.
"Cô ta muốn chết không dễ dàng như vậy đâu!Chuyện Dịch Thành và Trác thị hợp tác như thế nào rồi ?"
"Tất cả đều đã ở trong kế hoạch!"
"Đưa thức ăn cho tôi!" Phùng Thiếu Diễm đưa tay nhận lấy địa thức ăn sau sso giống như một trận gió lao lên tầng hai!
Thẩm Tử Quân có chút hoảng hốt, cuộc sống trong tù ngục gần hai tuần lễ gần như đã làm cho cô mất năng lực suy nghĩ! Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa, cô lập tức đứng lên trốn ở phía sau cửa vì cô biết chủ nhân tiếng bước chân này là ai!
"Thẩm đại tiểu thư!" Giống như âm thanh đến từ địa ngực khi nghe thấy cả người Thẩm Tử Quân đều run rẩy.
Hắn chợt đẩy cửa nhưng không lập tức nhìn thấy cô!
"Ra ngoài!" Hắn rống giận!.