″ Ừm " Cả thân thể của anh đã bị đắm chìm làm sao còn nghe thấy cô nói gì.
Anh ra sức làm công tác mở đầu, dưới sự nỗ lực của anh, đầu Tiểu Thi đã đầy mồ hôi, ngọng nghịu nỉ non.
"Bảo bối, anh sắp ra mất rồi, chuẩn bị xong chưa?" Anh khàn khàn hỏi.
Tiểu Thi thẹn thùng gật đầu một cái.
Trác Minh Liệt làm một bước rất gọn tiến vào cô.
Không cảm nhận được sự đau đớn tưởng tượng ban đầu chỉ cảm thấy cả người dục sinh dục tử ." Tại sao có thể như vậy?" Tiểu Thi dùng ý thức còn sót lại nghĩ "Bình thường không phải nói lần đầu tiên sẽ rất đau sao?"
Động tác của Trác Minh Liệt càng kịch liệt, cô không thể chịu được cái loại cảm xúc xa lạ đó nên chỉ có thể liều mạng nắm chặt ga giường, có mấy lần thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Giúp anh sinh con gái" Anh hôn mái tóc ướt nhẹp của cô, đem mầm móng nóng bỏng tuôn trào vào trong cơ thể cô.
Cả người Tiểu Thi mềm oặt như sợi mì nhúng nước, cô nằm ở Liệt trên người Trác Minh giống như nàng tiên cá bị thiếu nước!
"Bảo bối em có khỏe không?" Trác Minh Liệt cẩn thận hỏi, tinh tế hôn mỗi một tấc này thân thể của cô.
Cái cơ thể nhỏ bé mong manh này không biết có ma lực gì mà luôn hấp dẫn anh.
“Bảo bối, anh yêu em" Môi và răng đan xen, anh tự mãn nói, hơi thở tran ngậm lỗ tai của cô.
Theo bản năng cô lè lưỡi dây dưa với anh, cảm giác xa lạ làm cho cô hoàn toàn bỏ đi sự chống cự và xấu hổ.
.
.
Trác Minh Liệt lại có cơ hội thể nghiệm vẻ đẹp của cô lần nữa.
Cảm giác như thế , thật sự xa lạ với cô, cũng như xa lạ đối với hai nhóc ngoài cửa vì lần đầu tiên chúng thấy ba mẹ ở chung một gian phòng lâu như vậy.
Bọn họ còn đang chờ ba mẹ ra tắm rửa với mình nha !
"Cầu Cầu, cậu đoán họ đang làm gì?" Mộc Mộc loay hoay mô hình.
"Không biết" Cầu Cầu buồn buồn trả lời.
Trác Minh Liệt và Tiểu Thi cày cấy đến kiệt sức ngay cả hơi sức để tắm cũng không có.
Sau khi xong chuyện đại não của hai người trống rỗng, nằm vật xuống ngủ.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng điện thoại của Trác Minh Liệt vang lên.
" Minh Liệt, bây giờ anh đang ở nơi nào? Nghe nói anh dẫn theo Mộc Mộc đi nghỉ phép rồi phải không ? Cô Thi Thi kia cũng không thấy đâu, không lẽ là trùng hợp!" Hàn Ti Nhã cười lạnh hỏi.
"Bây giờ Tiểu Thi đang nằm bên cạnh tôi! Cô không cần đoán mò nữa!" Trác Minh Liệt cố ý cất cao giọng.
"Anh đừng gạt em, Minh Liệt của em không phải loại người như vậy! Anh cho rằng nói như vậy, em sẽ buông tha sao? Em không ngu như vậy !"
Năng lực tự an ủi mình của người phụ nữ này quả thực là không có đối thủ!" Vậy có cần tôi nhờ cô ấy nói cho cô mấy câu cô mới tin?"
" Minh Liệt em biết rõ anh đối tốt với cô Tiểu Thi kia chỉ bởi vì anh coi cô ta là Lâm Thi Ngữ ! Có đúng như vậy hay không?" Hàn Ti Nhã chất vấn "Nếu không làm sao anh có thể thích cô ta! Cô xấu xí như vậy"
"Tôi không có thời gian nghe cô nói những lời nhàm chán này, nếu như không có việc gì tôi cúp đây!" Trác Minh Liệt nhấn tắt điện thoại di động nhưng Hàn Ti Nhã lại gọi lại "Trác Minh Liệt, em cho anh biết nói Thi Thi chắc chắc không phải là Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi Ngữ thật sự em đã tìm được!"
"Hàn Ti Nhã nếu như cô lại gọi nữa thì hãy tự mình gánh lấy hậu quả!" Trác Minh Liệt trực tiếp cúp máy.
.
.
Tiểu Thi cũng đã tỉnh lại nhưng cô vẫn còn đang xấu hổ vì chuyện tối hôm qua.
"Bảo bối tỉnh chưa?" Trác Minh Liệt cẩn thận vạch chăn trùm ở trên đầu cô "Như vậy, không ngủ ngon sao ?!"
Tiểu Thi đỏ mặt , bừng mở mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh .
Nhưng hình như Trác Minh Liệt đã nhìn thấu tâm tư của cô, anh nắm chặt cổ tay của cô để cho cô nhìn thẳng vào anh "Tối hôm qua ….cảm giác có được hay không?"
Tiểu Thi ngọa nguậy muốn chui vào trong chăn , Trác Minh Liệt thấy thế lập tức ranh mãnh kéo cô ra.
Sáng sớm là lúc tinh lực dồi dào nhất, Trác Minh Liệt bất đắc dĩ nhìn " huynh đệ" lại bắt đầu dựng đứng của mình, trêu chọc Tiểu Thi.
Kết quả chính là hai người lại bắt đầu một cuộc chiếc kịch liệt, " Nguy rồi bọn nhỏ!" đang chiến đấu, Tiểu Thi chợt nhớ ra tối hôm qua hình như không tắm với bọn họ không biết các tiểu bằng hữu thế nào.
Động tác của Trác Minh Liệt cũng dừng lại nhưng vẫn an ủi nói: " Nơi này có quản gia nhất định không có việc gì!" Vì vậy anh lại gia tăng tốc độ, xong việc hai người mồ hôi đầm đìa.
Đẩy cửa phòng của bọn nhỏ ra chỉ thấy hai tiểu tử kia, quần áo cũng không thay, ôm một đống đồ chơi ngổn ngang mà ngủ.
Sức khỏe của Mộc Mộc mới tốt nên đáng lẽ Tiểu Thi phải cẩn thận hơn mới phải
"Đều tại anh !" Tiểu Thi đỏ mặt trách cứ Trác Minh Liệ t"Nếu con bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ!"
"Không có việc gì! Nhất định sẽ không có việc gì! Trong phòng có điều hòa! Anh vô cùng chu đáo đấy!" Trác Minh Liệt dịu dàng an ủi cô bạn gái nhỏ.
"Mẹ" Mộc Mộc vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Thi và Trác Minh Liệt ôm nhau "Tại sao tối hôm qua ba mẹ không tới tìm chúng con?" Nó có chút ủy khuất hỏi.
"A ..cái này…" Trác Minh Liệt và Tiểu Thi ấp úng.
"Mẹ nhát gan cho nên ngủ cùng ba" Trác Minh Liệt nghiêm túc giải thích "Các con cũng đã là lớn người, đàn ông phải dũng cảm lên! Về sau các con sẽ bảo vệ cho mẹ"
Mộc Mộc chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, đẩy Cầu Cầu một cái "Con heo lười, tỉnh thôi, mặt trời lên đến đỉnh rồi !"
"Được rồi, các con chuẩn bị đi, hôm nay ba dẫn các con đi săn thú!" Trác Minh Liệt vỗ vai Mộc Mộc, Cầu Cầu vẫn đang buồn ngủ "Mẹ có chú Minh Liệt nên không cần Cầu Cầu rồi !" Nó lầu bầu .
"Không phải đâu !" Tiểu Thi vội vàng bế nó lên "Chắc chắn là không rồi!"
Lại nói về Thẩm Tử Quân, cô bị lạc ở khu săn thú đã cả một ngày , đói bụng, khát nước là bước chân của cô càng nặng lề.
Cho tới giờ phút này cô mới hiểu tại sao Phùng Thiếu Diễm lại thả cô đi, đi vào đây khác gì là không thả.
"Chủ nhân chúng tôi đã tìm được máy theo dõi!" Thủ hạ giơ máy theo dõi nhặt được đưa cho Phùng Thiếu Diễm.
"Chẳng lẽ cái người phụ nữ ngu xuẩn kia lại lạc vào khu săn thú?" Phùng Thiếu Diễm trầm ngâm." Tiếp tục đi về phía trước!" Hai con chó săn thú lớn đang đánh hơi theo mùi của Thẩm Tử Quân .
"Ba săn thú là cái gì?" Cả nhà Trác Minh Liệt đã chuẩn bị xong, Trác Minh Liệt cầm súng săn, Tiểu Thi dắt chó săn.
Mộc Mộc và Cầu Cầu là cầm theo một chú Teddy nho nhỏ .
"Săn thú chính là bắn chết động vật rồi mang về nhà"
"Cô giáo nói phải bảo vệ động vật nhỏ" Cầu Cầu và Mộc Mộc đồng thanh nói.
Trác Minh Liệt bất đắc dĩ nhìn bọn họ "Được rồi vậy thì không bắn chết chúng!".