Thẩm Tử Quân trầm mặc, cô biết có một số chuyện chỉ nói rõ ràng không thì cũng không thể giải quyết được hết.
Nếu như cô không bán công ty cho ông ta thì ông ta cũng sẽ ép cô bán.
Nghĩ đến đây Thẩm Tử Quân gật đầu một cái.
"Nhưng bác Phúc chúng ta cũng không thể để cho ông ta dẽ dàng có được tất cả như vậy!" Thẩm Tử Quân nói thầm mấy câu, Bác Phúc lập tức gật đầu rồi rời đi.
Nhà họ Thẩm đã bị thương quá nặng, không thể chịu thêm bất kì một tổn thương nào nữa, món nợ kếch xù kia quả thật làm cho người ta hít thở không thông.
Dù có bán đấu giá công ty xong cũng không đủ hoàn lại.
Theo luật pháp khi một công ty bị phá sản thì những món nợ này sẽ do chủ cũ của công ty đó trả hết nhưng vì muốn trả thù Bạch Diệu nên Thẩm Tử Quân đẩy lên đầu ông ta .
"Tiểu thư thật kì lạ, trong tài khoản của Thẩm thị vẫn còn khá nhiều tiền?" Bác Phúc vừa kiểm tra lại tài khoản thì thấy ở trong đó có mấy chục triệu tiền mặt.
Mặc dù số tiền kia đối với tình trạng của Thẩm thị bây giờ mà nói thì chỉ như muối bỏ vào biển nhưng đối với cá nhân Thẩm Tử Quân thì đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.
"Tìm hiểu nguồn gốc đi."
"Khoản này đã chuyển qua rất nhiều ngân hàng, tra không được!"
"Vậy hãy để lại đó!"
Xử lý xong tất cả mọi chuyện Thẩm Tử Quân gần như mệt lả.
Cô không còn một chút sức lực nào, nhưng khi ánh mắt chạm vào cái bụng nho nhỏ của cô làm cô không nhịn được muốn khóc.
.
.
Đó là bảo bối của cô, một tiểu sinh mệnh sống sờ sờ.
Cô đã từng cảm thấy bé sống trong bụng cô, Phùng Thiếu Diễm là hắn hại chết bé con của cô, là hắn gián tiếp hại chết ba cô! Nghĩ đến đây, Thẩm Tử Quân cắn răng nghiến lợi hận không thể tự tay giết chết hắn!
"Phùng Thiếu Diễm tôi nhất định bắt anh nợ máu trả bằng máu!"
Thật ra thì mỗi người đều có cái khó của mình, không thể làm tốt tất cả mọi việc, đây mới là cuộc sống.
Khi Thẩm Tử Quân hận Phùng Thiếu Diễm đến cắn răng nghiến lợi thì anh lại yêu thương cô, đau lòng, ngủ không yên.
Nhưng anh biết tình yêu khắc cốt ghi tâm với cô phải dừng lại.
Vì vậy anh chỉ có thể nhịn đau ngắm nhìn.
Nhưng mọi chuyện đâu kết thúc dẽ dàng như vậy.
Lần cuối cùng bọn họ gắp nhau là vào một buổi hoàng hôn, trời lâm thâm mưa.
Phùng Thiếu Diễm đang nhìn nhưng vết mưa còn lưu lại trên cửa xe! Đúng lúc này trong màm mưa anh nhìn thấy Thẩm Tử Quân đang mặc một bộ quần áo đỏ tươi đi trên đường, nhìn cô giống như một ngọn lửa di động.
Sao cô lại có thể mặc đồ dỏ? Chẳng lẽ anh nhìn nhầm? Khuôn mặt lạnh nhạt khắc khổ làm cho người ta cảm thấy đau lòng, hai mắt cô vô thần chẳng để ý gì đếm xung quanh mà cứ băng qua đường, nhỡ có xe lao qua thì sao .
Phùng Thiếu Diễm cả kinh.
.
.
Nhưng càng sợ điều gì thì điều đó càng mau đến, ở đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe màu trắng đang lao thẳng về phía Thẩm Tử Quân, Phung Thiếu Diễm vội mở cửa xe hét lớn: " Tử Quân, cẩn thận!"
Thẩm Tử Quân như tỉnh lại từ trong mộng nhanh chóng tránh đi.
Cách xa chiếc xe cô đứng trên mặt đường lẳng lặng nhìn nét mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt của anh ở đối diện.
Phùng Thiếu Diễm cũng nhìn cô ánh mắt ấy chứa đầy nét dịu dàng.
Vào giờ phút này điều anh muốn làm nhất chính là được ôm chặt cô vào lồng ngực nói với cô, mọi chuyện đừng sợ đã có anh ở đây.
Nhưng cô chợt cười thật tươi, nụ cươi ấy nở rộ xinh đẹp như một đóa túc anh nhưng cũng mang theo nét tuyệt vọng.
Giây phút này, Thẩm Tử Quân đã không còn biết tại sao cô lại cười, nụ cười ấy từ đâu mà có, từ sau trong nội tâm hay tự lỗi tuyệt vọng mà ra! Anh đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, anh đứng ở nơi đó nhưng lại chưa bao giờ có quan hệ với cô!
Phùng Thiếu Diễm nhìn cô cười khóe miệng cũng nhếch lên.
Hai nụ cười tràn đầy là đang mong chờ cuộc sống mới hay là kết thúc cho cuộc sống bây giờ.
Mưa gió ngừng lại.
Khi Phùng Thiếu Diễm phục hồi tinh thần thì Thẩm Tử Quân đã lên xe của mình.
Anh im lặng mở cửa xe trong lòng nghĩ đến chính là: " Từ khi đó đã chỉ có thể là người lạ!"
Tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc thôi.
Trên mộ của ba sẽ nở đầy hoa tươi.
Bọn ở nhà trẻ sẽ chơi đùa trên sân cỏ, Thẩm Tử Quân khởi động xe, Phùng Thiếu Diễm cũng lái xe đi, từ nay về sau anh và cô sẽ chỉ là người xa lạ, mãi mại không còn được ở bên nhau.
Tiếng phanh xe bén nhọn vang vọng khắp mọi nơi, trong đầu Phùng Thiếu Diễm bất chợt trống rỗng, xe của Thẩm Tử Quân lao đến gần như là không có điềm báo.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu rõ hàm ý sau nụ cười của cô thì ra cô muốn cùng anh đồng quy vu tận.
Anh mỉm cười nhắm hai mắt lại, đau đớn sau va chạm anh không cảm nhận được.
Anh chỉ tiếc tại sao Thẩm Tử Quân lại muốn chọn lựa phương thức như thế.
Muốn mạng của anh có rất nhiều cách tại sao cô cũng muốn đi theo.
"Phùng Thiếu Diễm, tôi nói rồi, muốn anh nợ máu trả bằng máu!" Đây là câu nói cuối cùng trước khi Thẩm Tử Quân mất đi ý thức.
Sau va trạm Thẩm Tử Quân bị văng ra ngoài.
Máu nhiễm đỏ xung quanh, Phùng Thiếu Diễm nằm cách đó không xa.
" Tử Quân em biết không? Con của chúng ta vẫn còn sống, anh đã đưa bé đến Los Angeles!"
"Thật ra anh cũng không hề muốn em phá thai nhưng cơ thể của em không thích hợp cho việc sinh còn, anh không muốn em bị bất kì nguy hiểm gì"
"Chuyện về Thẩm thị anh rất xin lỗi"
" Tử Quân thật xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?"
" Tử Quân, nếu như có kiếp sau chúng ta yêu nhau đi"
"Phùng Thiếu Diễm anh có từng yêu tôi?"
Tiếng xe cứu thương từ xa vang đến, trời bỗng dưng đổ một cơn mưa thật to.
Bị máu tươi nhiễm đỏ nước mưa chảy về phương xa.
Mọi người vội vang bế hai người lên xe cứu thương, tất cả mọi thứ lại khôi phục như ban đầu, yên lặng tựa như chưa có chuyện gì xảy ra..