Trác Minh Liệt chau mày Bạch Diệu muốn phát thiệp mời? Tại sao đến nơi này cũng phát! Nội dung cuae thư cũng làm anh kinh ngạc ông ta muốn biết về quá khứ của Lâm Thi Ngữ nếu không tính mạng của Lâm Thi An sẽ nguy hiểm.
“Minh Liệt hình như trong đó có nhắc đến anh của em? Bọn họ muốn thế nào?”
Trác Minh Liệt do dự không biết có nên nói sự thật cho Lâm Thi Ngữ biết hay không, thứ ông ta muốn lấy đâu phải đơn giản chỉ là quá khứ của cô mà còn là thứ ở trên người cô, mạng sống của cô.
Ngộ nhỡ cô rơi vào tay của bọn chúng, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nếu như không nói cho cô biết chuyện về Lâm Thi An cô ấy nhất định sẽ oán hận mình.
Thay vì mạo hiểm thì cứ để cô ấy oán hận còn hơn.
Nghĩ đến đây Trác Minh Liệt từ từ nói: ‘Trong thiệp viết, bữa tiệc này họ mời rất nhiều người anh của em cũng đi cho nên hi vọng em đi cùng! Nhưng mà anh lại không hy vọng em đi!”
“Tại sao?” Lâm Thi Ngữ không hiểu.
“Các con đã lâu lắm rồi không được ở bên em, nên anh muốn em ở bên bọn chúng và lại tiệc rượu bên kia lắm người ồn ào, anh lo cho sự an toàn của em.”
Lâm Thi Ngữ nghi ngờ gật đầu một cái.
“Vậy anh cũng phải cẩn thận một chút!”
“ Thi Ngữ sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc ở đây, anh muôn rời khỏi nơi này một thời gian.
Em có nguyện ý đi cùng anh không?”
“Nếu như tất cả đều hạnh phúc, em sẽ nghe theo lời anh tất.”
“Tất cả hạnh phúc?”
“Các anh trai và anh đều bình an, bam au ra tù…” Lâm Thi Ngữ tự lẩm bẩm.
.
.
Trác Minh Liệt hiểu ý của cô, đến bây giờ cô vẫn luôn anh ánh trong lòng mối thù của gia tộc.
Nếu như không giải quyết chuyện này thì dù trong tương lai bọn họ có ở bên nhau cô cũng sẽ bị lương tâm của chính mình khiển trách.
Trác c Minh Liệt vuốt mái tóc dài của cô dịu dàng nói: “Anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời hài lòng, chắc chắn!”
“Khách sạn Đế đô đã chuẩn bị xong chưa?” Bạch Diệu hỏi quản gia.
“Tiên sinh tất cả chuẩn bị sẵn sàng!”
“Phải làm thật sạch sẽ, không được lưu lại dù chỉ một chút dấu vết!”
“Rõ!”
Hôm sau tại khách sạn Đế đô.
“Lâm Thi An mày vẫn dám đến đây?” Bạch Diệu lãnh khốc nhìn Lâm Thi An đã bị đánh trước khi vào đây.
“Bạch Diệu tao đã biết trước là mày sẽ sử dụng chiêu này! Tao nói thẳng, kế hoạch A ở đây, mày có gan thì đến lấy đi!” Lâm Thi An chỉ đầu mình.
Lâm Thi An vốn đã nghe theo lời Lý Triết Vũ là không tham ra tiệc rượu này nhưng không ngờ vẫn trúng bẫy của Bạch Diệu.
.
.Ông ta nói Lâm Thi Ngữ đang ở trong tay bọn họ nếu hắn không đến bọn họ sẽ giết Lâm Thi Ngữ!
“Được! Để xem mày chịu được đến lúc nào! Tiếp tục đánh!”
Bạch Diệu vừa dứt lời, lập tức có mấy tên du côn to con bao vây Lâm Thi An, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc , Lâm Thi An hét to rồi ngất đi.
Trác Minh Liệt lái xe đi cùng với ba và ông ngoại xuất hiện tại Đế Đô.
Mặc dù đang ở hiện đại nhưng khí chất của ba người lại làm cho người đã nghĩ đến những bậc vương hầu của những thời đại trước.
Ông Trác mặc tây trang màu đen bí hiểm.
Ông cụ thì mặc một chiếc áo khoác đen dài không kém phần ! Ba người đàn ông sánh vai đi cùng nhau khí thế mười phần!
Đêm này tĩnh lặng cực kỳ quỷ dị làm cho người ta liên tưởng đến ngày tận thế.
Vào các ngày bình thường khi đến đây Trác Minh Liệt thấy rất đông người ngoại quốc.
Nhưng tối nay mặc dù nơi này vẫn sáng đèn nhưng lượng khách rõ ràng giảm bớt.
“Ông ngoại, người nghĩ Bạch Diệu sẽ có mai phục hay không?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Tiệc rượu này chắc chắn là chuẩn bị riêng cho chúng ta! Bằng hiểu biết cả ta đối với tiêu tử kia, hắn nhất định sẽ mai phục!” Ông ngoại đánh giá xung quanh “ Chưa biết hắn định đối phó với chúng ta thể nào nhưng ta cũng đã chuẩn bị trước rồi!”
“Chủ nhân, bọn họ đã đến” Quản gia Bạch cung kính nói.
“Tốt! Cuối cùng đã đến lúc rồi !” Bạch Diệu soi gương sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài cửa .
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Minh Liệt, Trác Khiếu Thiên và cả ông cụ đi vào.
Thức ăn ngon, rượu ngon, rực rỡ muôn màu, muôn hình dạng nhưng cả tiệc rượu chỉ có mỗi bọn họ là khách!
“Bạch Diệu mày đi ra đi!” Trác Khiếu Thiên tỉnh táo, âm thanh vang vọng cả phòng.
Tiếng vỗ tay bộp bộp từ phía sau lối vào vang lên, Bạch Diệu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Tốt tốt vô cùng! Người nên đến đều đã đến!” Bạch Diệu lạnh nhạt nói: “Nhưng đã có chút khác lạ.”
“Bạch Diệu, chuyện Bang Bạch Hổ năm đó do một tay tôi tạo thành nếu như cậu muốn trả thù thì cứ nhằm vào ông già này đi!”
“Yên tâm ai thiếu thì người đó nhất định phải trả!” Hôm nay tôi muốn hoàn thành hai việc, một là Trác Khiếu Thiên phải dập đầu nói xin lỗi với tôi! Và các người phải chính tay giao Trác thị cho tôi! Hai là lấy được kế hoạch A hoàn chỉnh! Cho nên người đến vẫn còn chưa đủ.
Tiểu cô nương nhà họ Lâm còn chưa thấy đâu.
Nhưng hay yên tâm tôi vẫn còn rất nhiều kiên nhẫn.” Bạch Diệu tổ nhẹ nhàng cười một tiếng, phẩy tay với quản gia.
Trước mặt mọi người đột nhiên rơi ra một bịch lòng thòng, nhìn kĩ lại thì ra là một người dính đầy máu.
“Lâm Thi An! !” Trác Minh Liệt nhận ra người này là Lâm Thi An.
Lâm Thi An từ từ mở mắt, ánh sáng chói mắt đột nhiên đến làm cho hắn chưa kịp thích ứng, hai chân bị bẻ gãy treo trên không trung càng thêm đau rát.
“Trác Minh Liệt…” Hắn khó khăn nói chuyện “Thi Ngữ tốt chứ?”
Trác Minh Liệt không lên tiếng, anh không biết có phải Lâm Thi An vì Lâm Thi Ngữ nên mới đến đây.
“Bạch Diệu, rốt cuộc ông muốn gì?” Trác Minh Liệt rống giận.
“Tôi nói rồi vợ cậu tới, tự nhiên Lâm Thi An sẽ an toàn, nếu như cô ta không đến cậu và cô ta đều phải hối hận cả đời!” Bạch Diệu giơ súng nhắm thẳng vào Lâm Thi An đang bị treo ngược!
“Tôi dám cam đoan tối nay ai không đến, thì sẽ phải hối hận!” Ông ta lên cò súng.
“Chờ một chút! Giọng nữ trầm ổn từ bên ngoài vang lên, Trác Minh Liệt xoay người lại có thể nhìn thấy Lâm Thi Ngữ.
Cô, vì sao lại tới!.