“Cầu Cầu, Cầu Cầu…” Một giờ sau Tiểu Thi rốt cuộc cũng có ý thức.
Cô lôi kéo tay Trác Minh Liệt không ngừng gọi Cầu Cầu.
“Người phụ nữ này coi như cô mạng lớn!” Trác Minh Liệt không khách khí đem tay cô ném qua một bên.
Tiểu Thi từ từ mở mắt chỉ thấy Trác Minh Liệt ở bên người trong lòng của cô lập tức trở nên ấm áp.
Thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
“Hoàn hảo không có chết!” Cô tái nhợt cười giống như một bông cúc mất mẻ.
Trác Minh Liệt hừ lạnh một tiếng “Lần này không có chết.
Lần sau sẽ khó nói! Nếu như đã tỉnh chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này!”
Trác Minh Liệt không nói lời gì mà đem cô bế lên chạy thẳng ra xe hơi bên ngoài bệnh viện .
Tiểu Thi vùi đầu trong bộ ngực của anh nghe tiếng nhịp tim anh đập chợt cảm thấy an tâm khác thường.
Cô thậm chí không tự chủ được đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ của anh.
“Ngồi cho cẩn thận bây giờ tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện thành phố!” Trác Minh Liệt rất không khách khí nhét cô vào xe, Tiểu Thi một hồi ho khan.
Trác Minh Liệt vặn vẹo nhìn qua kính chiếu hậu trong đôi mắt có một tia quan tâm không dễ dàng phát giác .
“Bác sĩ nói cô đã từng chỉnh hình?” Trác Minh Liệt khởi động xe.
“Không có.
Chỉ là Triết Vũ nói năm năm trước tôi đã từng ra bị tai nạn xe cộ, da trên cánh tay bị miểng thủy tinh ghim vào bị nhiễm trùng nên phải phẫu thuật đổi da!” Tiểu Thi suy yếu nói.
Năm năm trước? Trác Minh Liệt đối với mấy chữ này đặc biệt nhạy cảm.
Bởi vì Lâm Thi Ngữ cũng vào năm năm trước bị tai nạn xe cộ.
Chỉ là cô ấy không may mắn như vậy mà có thể còn sống sót.
“Tại sao là Triết Vũ nói cho cô biết chính cô không nhớ sao?” Trác Minh Liệt phát hiện Tiểu Thi nói mỗi một sự kiện nào đều nói đến Triết Vũ gì đó, giống như nói cuộc sống của cô khắp mọi thứ đều không thể rời bỏ Triết Vũ.
“Là bởi vì tôi không nhớ rõ!”
TrácMinh Liệt vừa phân tâm xe hơi liền trượt vào bụi rậm bên đường.
“Làm sao vậy! !” Tiểu Thi bị dọa sợ.
Trác Minh Liệt thắng gấp xe ngừng lại.
Không biết chỗ đó có vấn đề gì nhưng xe không khởi động không được nữa rồi.
Anh đi xuống kiểm tra một lần nhưng cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng nhưng lại không thể khởi động xe vì vậy anh nhìn về phía xe hơi hung hăng đạp một phát sau đó giận đùng đùng trở lại trong ôtô.
“Đều tại cô, tối nay chúng ta phải qua đêm ở nơi hoang giao này rồi !” Xuyên qua kính chiếu hậu Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi chỉ thấy cô núp trong tây trang của anh như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Dường như người phụ nữ này còn chưa biết trên người mình chỉ có mỗi cái áo đó.
“Thật xin lỗi !” Tiểu Thi cúi đầu.
Nghĩ đến kinh nghiệm của hôm nay trong lòng cô vẫn còn sợ hãi khi đó cô nghĩ mình không còn được sống nhưng không ngờ còn có thể nhìn thấy Trác Minh Liệt, bây giờ nhìn lại anh ta hình như không phải là sao chổi nữa rồi.
TrácMinh Liệt không thèm để ý tới cô rầu rĩ đốt một một điếu thuốc bên cạnh cửa sổ.
“Hôm nay cám ơn anh tới cứu tôi” Cô co rúm lại khiếp sợ nói.
Trác Minh Liệt vẫn không nói lời nào, bàn tay đánh vào tay lái gương mặt trầm tĩnh hờ hững.
Anh đang nghĩ làm thế nàomà bây giờ có thể rời đi.
Vừa nghĩ đến điện thoại định đưa tay vào túi lấy nó ra mới phát hiện ở trong lúc đánh nhau điện thoại di động cũng bị hỏng.
Chẳng lẽ anh thật sự phải ở trong xe cùng người phụ nữ này vượt qua cả đêm sao?
“Đưa di động cho tôi” Trác Minh Liệt đưa tôiy.
Tiểu Thi sờ sờ túi chợt hét rầm lên.
“Tôi… quần áo của tôi đâu?” Này, phản ứng chậm quá đi, cho tới bây giờ người phụ nữ này mới phát hiện ra mình không mặc quần áo..