Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Khu biệt thự Canada Victoria,

” Tiên sinh vé máy bay đã chuẩn bị xong, lúc nào chúng ta cũng có thể lên đường!” Bạch quản gia trình vé máy bay lên. Trong bóng tối người đàn ông trung niên kia lại không hề đưa bàn tay ra để nhận lại mà khe khẽ thở dài.

“Tiên sinh sao vậy?”

“Đã bao lâu rồi tôi chưa ra khỏi căn phong trong cái nhà này?”

“Đã nhiều năm rồi.” Giọng nói của quản gia thấp xuống “Nhưng tiên sinh, ngài không phải lo lắng, thuộc hạ đã chuẩn bị xong tất cả!”

Rốt cuộc người đàn ông trung niên cũng quay mặt lại ánh sáng yếu ớt chiếu rọi xuống, toàn bộ khuôn mặt của ông ta đều ân giấn qua một chiếc mặt lạ đặc biệt.

Ông nâng tay phải lên theo bản năng sờ tim một cái “Ta vỗn đã phải chết từ 30 năm trước rồi!”

“Tiên sinh ngài đừng nói vậy, tất cả đều là lỗi của Trác, Lâm, Thẩm, mọi chuyện đều không lien quan đến ngài!”

“Trên thế giới này vốn không có tuyệt đối đúng hay sai, mấu chốt là phải xem lập trường của cậu!” Người đàn ôn gnhận lấy vé máy bay “Cậu nói lần này chúng ta sẽ có bao nhiêu phần thắng?”


Ông tiện tay cần một bức ảnh ở trên bàn lên, đó là một cô gái tầm 17,18 tuổi xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu đen.

“Thu dọn hết tất cả đồ vật quan trọng cho tôi bởi vì không biết chúng ta còn cơ hội trở về nữa hay không!” Giọng ông nhàn nhạt thương cảm “Tôi chờ ba mươi năm nhưng không biết phải làm thế nào để đối mặt với cô ấy!”

“Tiên sinh tất cả đều có nhân quả, lúc đầu họ đốt Bang Bạch Hổ thì cũng phải nghĩ đến là sẽ có ngày hôm nay!”

Người đàn ông trung niên lại trầm mặc ngồi xuống . . .” Nếu tôi giết cha con họ Trác thì nhất định cô ấy sẽ rất đau khổ “

“Tiên sinh! Chẳng lẽ ngài quên lúc đầu là ai lừa gạt tình yêu của ngài thông đồng với bên ngoài để đưa ngài vào chỗ chết à? ? Tại sao đến hôm này ngài lại chỉ nhớ đến điểm tốt của cô ta, suy nghĩ cho cô ta ?”

“Tôi….” Người đàn ông quay mặt đi che dấu nét mặt bối dối, dù vẫn biết là thế nhưng…..

“Lần này tôi sẽ để cho tiên sinh tự mình làm chủ” Sauk hi dọn đò xong quản gia đi ra ngoài tự mở cửa “Tiên sinh xin mời đừng lên, chúng ta đi thôi!”

Tại nhà nhọ Lâm,

Lâm Thi An và Lý Triết Vũ ngồi đối mặt với nhau, một lãnh khốc, vô tình âm chí ( âm mưu). Một lạnh lung, lạnh nhạt, tiêu điều. Bọn họ đều vì Lâm Thi Ngữ mà gặp nhau cũng là vì Lâm Thi Ngữ mà thù hận. . .” Lý Triết Vũ, anh biết được bao nhiêu về Bang Bạch Hổ?” Lâm Thi An hỏi.

“Anh cũng biết không phải chuyện gì tôi cũng biết. Bây giờ nhất định là anh rất muốn biết rõ về quá khứ của bác tôi” Lý Triết Vũ sờ sờ mắt kiếng “Nhưng đến khi anh biết được thì tất cả đều đã không kịp nữa rồi!”

” Rốt cuộc Bạch Diệu là ai, tôi ở bên ông ta nhiều năm như vậy chỉ thấy ông ta luôn có một vẻ mặt thờ ơ tai sao bỗng dưng lại trở thành người có nhiều lớp mặt là như vậy?”

“Chuyện cũ của bác tôi rất nhanh sẽ có kết cục. Ba mươi năm rồi cũng nên kết thúc!”

“Ba mươi năm?” Lâm Thi An hỏi ngược lại, khoảng thời gian này so với tuổi của hắn cũng không chênh là mấy.

“Chẳng lẽ anh chưa nghe nói, ba mươi năm trước Bang Bạch Hổ và Đồ Long Bang đã từng có một trận phong ba bão táp sao?”


“Đã từng nghe nhưng nguyên nhân không rõ ràng lắm”

“Nguyên nhân lúc đầu vốn là rất đơn giản chính là vẫn đề về địa bàn nhưng là sau lại vì một cô gái xuất hiện mà thay đổi đến phức tạp!”

“Cái gì? Do phụ nữ?”

“Năm đó, mặc dù cô gái ấy mới khoảng 17,18 tuổi nhưng lại là sát thủ nổi danh lạnh lùng trong giang hồ, dang vẻ thanh thuần thoát tục nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn. Cô vì một người đàn ông mà không tiếc uất ức cầu toàn ẩn núp ở bên một người đàn ông khác ở bên cạnh người đó đến ba năm cuối cùng cũng thành công phá hủy hắn, những ân oán tình thù trong chuyện này có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy, tôi cũng chỉ được nghe kể lại mà thôi!” Ánh mắt Lý Triết Vũ lạnh nhạt như đang lạc vào một nơi rất xa xôi, chuyện chém giết máu me đã trôi vào lịch sử hiện tại chỉ còn lưu lại thù hận. Lâm Thi An cũng đã biết đại khái hai người đàn ông kia là ai nhưng cô gái kia thì là ai được chứ?

“Cô gái kia là ai ?”

“Bây giờ là Trác phu nhân, tên thật của bà ấy là Tư Không Ngọc Chi, năm đó mọi người gọi bà là Tiểu Nhi La Sát! “

Lời nói của Lý Triết Vũ khiến Lâm Thi An thất kinh, ai có thể nghĩ tới người phụ nữ dịu dàng cao quý đó mẹ của Trác Minh Liệt lại còn có một mặt như thế! Khó trách mấy ngày trước nhìn bà ta xuất hiện tại trên TV lại có một loại khí chất đặc biệt như vậy, khó trách bà ta rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng.

“Sao lại có thể là bà ta được?”

“Không ngờ được phải không? Những chuyện anh không ngờ đến còn có rất nhiều rất nhiều, ân oán đời trước lại ứng lên người chúng ta.”

“Vậy tại sao nhà họ Lâm chúng tôi lại bị cuốn vào đó, theo tôi được biết cha mẹ tôi đều là người rất an phận!”


“Đó chỉ là chuyện sau này khi anh lớn lên còn những chuyện trước kia anh có biết không? Nghe nói năm đó Lâm, Trác và cả Nhà họ Thẩm đã từng dùng thuật tung hoành “

Lâm Thi An không hỏi thêm nữa vì không biệt sẽ có bao nhiêu chuyện làm hắn giật mình, hiếm ai biết chân tướng. Theo phỏng đoán của hắn bây giời có lẽ Bạch Diệu đã ra đến sân thời rồi.

Tại phòng bệnh của Trác Minh Liệt

” Hôm nay có phải tôi đã có thể xuất viện?” Trác Minh Liệt hỏi Tử Đồ Mi vì có khuôn mặt tương tự như Lâm Thi Ngữ cho nên anh giữ cô ta ở bên cạnh.

“Bác sĩ nói có thể, nhưng chân của anh vẫn không thể quá sức!” Nét mặt Tử Đồ Mi không thay đổi đưa cho anh một cây gậy “Cái này cho anh”

Trác Minh Liệt lạnh lùng đẩy ra anh vịn tường đứng lên “Tôi – Trác Minh Liệt sẽ không bao giờ dựa vào bất kỳ vật gì để đứng lên!”

“Tùy anh, không phải đến tận bây giờ anh vẫn muốn tôi ở bên cạnh anh đó sao, sau đó tôi phải giả làm Lâm Thi Ngữ sao?”

“Cô không phải giả làm mà có giả cũng không thể được. Tôi muốn cô theo tôi là vì con của tôi” Có lẽ còn là vì trong tiềm thức của anh vẫn chưa thể đối mặt với việc Lâm Thi Ngữ đã ra đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận