Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

- Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết. - Duy Nhất chần chờ nói, tất cả những điều này có thật không?

- Em ở cùng anh ấy bảy tám năm, chẳng lẽ em còn không hiểu cá tính của anh ấy sao? Anh ấy là cái loại đàn ông sẽ nói cho em biết sao? Anh biết rõ, chưa bao giờ anh ấy nói rằng anh ấy sẽ yêu em, nhưng đây cũng không phải là lỗi của anh ấy, em không thể trách anh ấy được.

- Tại sao không thể trách anh ấy? Chẳng lẽ đây là lỗi của em sao? Yêu em? Không nói cho em biết thì làm sao mà em biết? Dựa việc phán đoán ư, tại sao em có thể tin? - Duy Nhất cười khổ một tiếng, cô không dám nghĩ đến cái loại tình yêu để cho lòng mình hoang mang, cũng không muốn dựa vào suy đoán để ảo tưởng vào cái loại tình yêu mà chắc rằng nó không nằm trong cuộc sống của anh. Như vậy mệt chết đi được.

- Nhưng có lúc, chưa chắc em nói yêu sẽ được người kia quý trọng, nói ra lời yêu để rồi bị người mình yêu giẫm dưới lòng bàn chân, đây mới thực sự đau lòng phải không?- Minh Dạ Phạm chậm rãi nói, khi thấy cô muốn nói điều gì đó, vì vậy giơ tay lên cắt đứt lời của cô: - Biết không? Có lẽ trước kia mẹ của tụi anh đã chết từ sớm, không có cho tụi anh sự che chở cùng ấm áp, đặc biệt là sau khi ba anh cưới Lâm Lệ, cuộc sống của tụi anh càng không dễ chịu. Tuyệt, không thích giới hắc đạo đầy lạnh lẽo, cũng không thích những ngày quá ấm áp. Nhưng anh ấy lại nhất định muốn sống cô đơn trong thế giới của mình. Cho đến có một lần, đó là lần đầu tiên anh ấy đem đao đi chém giết trong giới hắc đạo, sau đó cứu được một cô gái nhỏ. Đó là một cô gái rất thích cười, cũng là người duy nhất có thể để cho anh ấy trở nên vui vẻ. Anh ấy nói, cô gái kia cười, sẽ làm trái tim đang lạnh lẽo của anh cảm thấy ấm áp, cho nên anh ấy liền thích cái cô gái ấm áp đó, vì cô gái kia là một cô nhi, vì vậy Tuyệt bỏ lại tất cả trong bang Thiên Minh để được cùng cô ấy trải qua cuộc sống bình thường. Ông nội tụi anh vì muốn để cho anh ấy quay trở lại tiếp nhận bang Thiên Minh đã dùng không ít kế sách nhưng anh thủy chung không chịu trở về. Cho đến có một ngày, ông nội tụi anh tìm được cô gái kia và bắt cô ta rời xa Tuyệt, mà cô gái kia lại ra một điều kiện vô cùng buồn cười với ông nội của tụi anh, đó chính là ông nội phải cho cô ấy một khoản tiền. Sau đó cô bé liền rời khỏi anh ấy, thật ra thì khi đó chỉ cần cô gái kia kiên trì không rời khỏi Tuyệt thì cô ấy sẽ còn được nhiều tiền hơn. Đáng tiếc là vì cô gái kia nhìn quá thiển cận, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Sau này anh ấy đã từng đi tìm lại cô gái kia, cầu xin cô ấy đừng cách xa anh nữa, nhưng cô gái kia nói, cô ấy không muốn có một cuộc sống bình thường, cũng không muốn tiếp tục một cuộc sống qua ngày khổ sở, càng không thích một người như anh. Đó là lần đầu tiên anh ấy nói yêu, cũng là lần duy nhất, nhưng cô gái kia lại cười nhạo nói: ‘yêu’ không đáng tiền, cho nên, cô ấy không cần thứ rẻ tiền như tình yêu, cô ấy chỉ muốn thật nhiều tiền. Cô gái đem giẫm tình yêu của anh ấy dưới lòng bàn chân, làm nhục để anh bỏ đi, đó là lần đầu tiên anh thấy anh ấy bỏ tự ái xuống đi cầu xin một người, nhưng cô gái kia lại tuyệt tình bỏ đi, mang theo số tiền mà ông nội cho. Từ khi đó, anh ấy tự thề với mình sẽ không bao giờ nói ra chữ “Yêu” nữa, bởi vì, ‘yêu’ quá đau đớn." Sau khi Minh Dạ Phạm nói xong, lại nhìn thẳng về phía Duy Nhất, thấy cô từ từ trở nên im lặng, không nói thêm gì nữa vì vậy lại nói: "Đừng trách anh ấy, nói cho cùng, anh ấy cũng chỉ là một kẻ nhát gan, anh ấy sợ lại bị người ta bỏ rơi như thế một lần nữa, cho nên anh ấy không dám mở miệng nói ra, như thế không có nghĩa là anh ấy không thương em.

- Thật sao? Yêu em? - Sau khi nghe được câu chuyện Minh Dạ Phạm nói, Duy Nhất đột nhiên cười khổ một tiếng, nhớ tới câu chuyện xảy ra bảy năm trước, trong lòng cố gắng đè nén chút đau đớn và trầm muộn, nó như một tảng đá to khiến cho cô không thở nổi.

Nếu như, yêu cô mà phải như lời anh nói..., như vậy cô tình nguyện không cần tình yêu của anh.

- Anh đã làm tất cả những chuyện đó, nếu như không đủ đến chứng tỏ “tình yêu”, thế thì, em muốn anh ấy phải làm như thế nào nữa? Muốn mạng của anh ấy sao? Có phải chỉ khi nào anh ấy chết rồi, mới gọi là — yêu em?

- Em. . . . . . - Nghe Minh Dạ Phạm nói nhiều điều như thế, Duy Nhất trầm mặc. Thật sao? Anh thật sự yêu cô sao?

- Nếu như em muốn kết quả như lời anh nói, như vậy chúc mừng em, anh ấy đã yêu em đến độ có thể đánh đổi mạng sống của mình rồi. Bởi vì muốn giữ em ở lại đây, giờ anh ấy đang liều mạng với những người anh của em. Có lẽ sau hôm nay anh ấy sẽ chết ở ngoài cửa cũng nên, mà có như thế em mới tin tưởng anh ấy thật sự yêu em?

- Cái gì? Anh của em? - Duy Nhất giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm, chỉ thấy anh gật đầu một cái đầy khẳng định, sau đó nói.

- Đúng, đó là anh trai của em. Anh nghe Nhu Nhi gọi mấy người đó là cậu, hơn nữa còn là năm người.

- Năm? - Duy Nhất không dám tin tưởng, hỏi lại lần nữa, thấy Minh Dạ Phạm nặng nề gật đầu một cái nữa, lòng của cô đột nhiên luống cuống, cũng không lo được nhiều nữa, lập tức lướt qua Minh Dạ Phạm để đi ra ngoài.

Cô có nghĩ rằng anh trai của cô sẽ đến tận chỗ này để tìm anh, nhưng không nghĩ tới tất cả năm người đều tới. Có một mình Thượng Quan Hạo là đủ rồi, nếu có cả anh tư lãnh khốc vô tình, vậy thì rất phiền toái, hơn nữa mấy cái người kia chỉ sợ thiên hạ không loạn cứ phóng hỏa giết người đều rất vui vẻ.

Minh Dạ Phạm nhìn cô đột nhiên xông ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, cũng mau đuổi theo, anh biết Duy Nhất sẽ không mặc kể anh cả của mình. Mới vừa đuổi ra tới liền thấy Duy Nhất không ngừng giãy dụa tay nắm cửa, lắc đầu một cái, thở dài một tiếng đi lên phía trước, đem tay đặt lên chỗ lấy dấu vân tay, cửa lập tức mở ra. .

- Rốt cuộc cậu có mở cửa hay không. - Thượng Quan Hạo đá vào cái người đã sớm nằm dưới đất không ngồi dậy nổi, vô lực thở hổn hển hỏi.

Người này thật đúng là cứng đầu, rõ ràng đã bị năm anh em bọn họ đánh cho nằm thoi thóp rồi, vậy mà vẫn không chịu mở cửa, cũng không chịu giao mẹ con Duy Nhất ra đây, đến lúc này rồi anh thật là cũng bội phục Minh Dạ Tuyệt.

- Đại ca, đừng nói nhảm, chúng ta tiếp tục. - Lão Tứ kiến quyết tiếp tục đánh vào cái người không chịu mở miệng nói một tiếng, cũng không chịu thả người ra. Vì vậy cũng thở hổn hển đi tới, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

- Dừng tay. - Đang lúc anh vừa giơ chân lên, chuẩn bị đá, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, ngay sau đó chỉ thấy một người mang vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài

- Tại sao các người có thể làm như vậy? - Bước nhanh đi đến bên cạnh bọn họ, đẩy bọn họ ra. Khi thấy mặt mũi sưng vù của người nằm trên mặt đất, một người đàn ông như Minh Dạ Tuyệt đã sớm bị đánh cho không còn ra hệ thống gì nữa thì vội vàng ngồi xổm xuống, khi thấy gương mặt vốn vô cùng anh tuấn đã bị thương, rốt cuộc Duy Nhất cũng không nhịn được mà ngẩng đầu, thét lên đầy tức giận với người đàn ông kia.

- Duy Nhất. . . . . . , đừng đi. - Trong lúc ý thức trở nên mông lung, Minh Dạ Tuyệt giống như nghe được giọng nói của Duy Nhất, phản xạ có điều kiện, mở to đôi mắt đã bị đánh đến sưng vù không thể mở nổi, vừa nhìn thấy Duy Nhất đang ở bên cạnh, vội vàng giùng giằng muốn đứng lên, cứ muốn bắt lấy cánh tay của Duy Nhất.

- Cái đó, chúng ta chỉ là muốn bảo cậu ta thả người, nhưng chính cậu ta tự nói chết cũng không thả người. Tụi anh không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp hay dùng, ai bảo. . . . . . - Mấy người đàn ông kia vừa nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Duy Nhất, vội vàng vây đến bên người cô để giải thích, chứng minh việc đây không phải là lỗi của bọn họ.

- Tất cả im lặng cho em. - Vừa nghe đến những lời nói kia, Duy Nhất chợt thét lớn một tiếng, quả nhiên mấy người kia lập tức ngậm miệng lại, không ai dám lên tiếng nữa.

Minh Dạ Phạm đi ra cùng, vừa nhìn thấy một màn này, rốt cuộc đã tin tưởng rồi, quả là trên cõi đời này thật sự là: vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sau khi năm người đàn ông kia nghe được tiếng quát của Duy Nhất, tự nhiên ngậm miệng lại, hơn nữa còn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

- Duy Nhất, đừng đi. - Lúc này Minh Dạ Tuyệt như đang trong sương mù, đưa mắt nhìn cô, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, không có mở miệng cầu xin cô, thế nhưng đôi tay run rẩy, cùng với giọt ướt át trong đáy mắt của anh nói rõ rằng hiện tại anh đang rất sợ mất đi cô.

- Hiện tại em chỉ muốn hỏi anh không câu, anh yêu em không? - Nhìn dáng vẻ run rẩy của anh, Duy Nhất cắn răng, nhẹ nhàng hỏi. Nếu đã vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, tại sao vẫn không nói, chẳng lẽ còn muốn cô tiếp tục suy đoán hay không? Hôm nay nếu như anh nói câu nói kia thế thì cô sẽ ở lại đây, nghiêm túc suy nghĩ lại quan hệ với anh một lần nữa.

- Anh . . . . . - Sau khi nghe được câu hỏi của cô, tay Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng lại, trong mắt chăm chú nhìn cô, khóe miệng khẽ run, nhưng vẫn không nói được câu nói kia.

- Được, coi như em không có hỏi, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm nay em sẽ mang Nhu Nhi đi, nếu có duyên như lời nói thì chúng ta sẽ gặp lại nhau. - Nhìn bộ dáng kia của anh, Duy Nhất trầm mặc một hồi rồi đột nhiên đứng lên, hình như là chuẩn bị rời đi.

- Anh yêu em, đừng đi - Vừa nghe đến việc cô muốn đi, Minh Dạ Tuyệt cũng không lo nghĩ nhiều nữa, những lời nói từ trong đáy lòng cứ lao ra khỏi cổ họng.

- Anh. . . . . . Nói gì? - Nghe được lời anh nói, thân thể Duy Nhất không khỏi cứng đờ. Anh nói thật sao? Cho tới bây giờ anh vẫn không chịu nói ra câu nói kia, tự nhiên lại nói ra? Vậy có phải đó là biểu hiện cho việc anh yêu cô thật hay không hả?

- Anh. . . . . . , yêu em, đừng đi, được…. không? - Lời nói của Minh Dạ Tuyệt vừa có chút vô lực, vừa cố gắng chống đỡ cơ thể đã sớm mất đi hơi sức, muốn đứng lên. Nếu như cô chỉ muốn một câu nói kia vậy thì anh sẽ nói. Chỉ cần cô chịu ở lại.

Nhìn cái người đàn ông thân thể nhếch nhác đã sớm không thể đứng lên, thế mà vừa nghe đến lời cô nói cô sắp phải rời đi lại cố sức chống đỡ thân thể của mình, đi về phía cô. Trong mắt của anh bôi thêm rất nhiều chân tình và sợ hãi, tất cả cô đều thấy được, thì ra là, anh thật sự sợ mất cô, sợ cô rời đi. Nhưng yêu cô vì sao lại không nói ra chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui