Thế nào? Cô đây là thế nào?
Duy Nhất nhẹ nhàng hít sâu, cố gắng hô hấp bình thường. Cô giương mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, tại sao nhìn đến bóng lưng anh, lòng của cô lại rối loạn? Chẳng lẽ bọn họ trước kia đã gặp qua? Không thể nào à, cô trông thấy anh lạ qươ lại hoắc. Nếu là người đã gặp cô liền nhất định sẽ nhớ, bóng lưng người này xa lạ như vậy, cô nhất định chưa từng thấy qua, nhưng vì cái gì cô vẫn có cảm giác quen thuộc đây?
- Người đã đến? - Đang lúc Duy Nhất nghiêm túc quan sát cái bóng lưng kia, một giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Không để cho cô tiếp tục suy nghĩ.
- Dạ, Tổng giám đốc Minh, cô ấy là con gái của tôi. - Hách Chấn Tân đem Duy Nhất đẩy tới sau lưng của cậu ta, sau đó khom người nói.
Duy Nhất lảo đảo mấy bước đi đến, quay đầu lại nhìn về phía Hách Chấn Tân đang cúi đầu khom lưng, trong lòng một hồi cười lạnh, ông ta thật đúng là không có tính kiên nhẫn.
- Ngẩng đầu lên. - Đang lúc Duy Nhất nhìn về phía Hách Chấn Tân, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tay của cô, làm cô sợ đến mức nhanh chóng quay đầu lại, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, người kia đã đứng trước mặt cô. Từ từ ngẩng đầu nhìn, lại bất thình lình liền nhìn thấy đôi mắt sâu như biển ngàn năm của người kia, cặp mắt kia giống như băng giá, đem tất cả chú ý của cô hút vào, muốn rút người ra cũng không thể. Đó giống một hố sâu màu đen, bên trong không có nhiệt độ, không có tâm tình, chỉ có màu sắc u tối, làm cho người ta nhìn không khỏi rét run cả người.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cô gái trước mắt đang nhìn anh đến ngẩn người, nhăn mày lại, trừ cái đồ đần ra, cho tới bây giờ không ai dám nhìn vào ánh mắt anh như thế, chẳng lẽ cô nghĩ cứ như vậy sẽ hấp dẫn sự chú ý của anh?
- Nhìn đủ rồi chưa? - Một lát sau, thấy cô si ngốc ngơ ngác nhìn anh, anh bắt đầu có chút không nhịn được. Phụ nữ là động vật phiền toái.
- Thật xin lỗi. - Nghe được tiếng sấm nổ vang lên bên tai, Duy Nhất lập tức hoàn hồn, mắt kéo ra một hồ thâm u, cúi đầu mà nói ra.
Cô đây là thế nào? Cho tới bây giờ cô không có ở trước mặt một người xa lạ lại có biểu hiện khác thường như thế, tại sao thấy anh, cô liền thay đổi như vậy?
- Ngẩng đầu lên, tôi không thích nhìn đầu người khác nói chuyện - Minh Dạ Tuyệt thấy cái đầu đang cúi của cô liền ra lệnh, nếu như muốn làm vợ của anh, thì không nên luôn là cúi đầu.
- Dạ, xin hỏi tôi nên nhìn nơi nào? - Duy Nhất trong lòng than nhẹ một tiếng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bộ quần áo màu đen trước mắt hỏi. Không để cho cô nhìn vào mắt của anh, cô nên nhìn nơi nào? Thật đúng là phiền toái, không để cho cô nhìn anh, không để cho cô cúi đầu, rốt cuộc muốn cô làm thế nào?
- Nhìn mắt tôi. - Minh Dạ Tuyệt như có điều suy nghĩ nói, có lẽ là cô bình tĩnh lời nói hấp dẫn anh. Anh không có nghĩ đến, cô gái này nghe được anh nói chẳng những không có sợ, còn có thể trấn định trả lời như vậy.
- Dạ - Duy Nhất chấp nhận lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt của anh, nhưng lần này, cô chỉ là nhàn nhạt nhìn, không dám ở trong đó tìm tòi nghiên cứu.
- Cô là con gái của ông ta sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn cặp mắt kia chính là tim đập mạnh, sau đó nhàn nhạt hỏi.
- Đúng . . . đúng. . . . đúng. . . . nó chúng là con gái của tôi ạ. - Hách Chấn Tân vừa nghe đến câu hỏi của anh lập tức vượt lên trước trả lời, chỉ sợ Duy Nhất nói cô không phải là con gái của ông.
- Câm miệng, tôi hỏi cô ấy, không hỏi ông. - Minh Dạ Tuyệt không thể chờ đợi được Hách Chấn Tân giải thích, lạnh lùng liếc nhìn, quay đầu đứng ở trước mặt Duy Nhất hỏi.
- Đúng - Duy Nhất nhẹ nhàng trả lời một tiếng, trong lời nói đau khổ hay không chỉ có cô hiểu. Nếu như có thể nói, cô cũng tình nguyện không phải là con gái của ông ta, như vậy thì cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết trên đời này còn có một người ba vô tình như vậy.
- Cô tên là gì?
- Duy Nhất.
- Duy Nhất? - Minh Dạ Tuyệt nghe cái tên ấy, tâm cuồng loạn lên, mắt trợn to.
Cô là Duy Nhất?
- Tôi . . . . . Là con gái ruột của ông ta. - Duy nhất nhàn nhạt nói một câu, kinh hãi thân hình cao lớn của anh, tất cả tâm tình bởi vì hai chữ “Duy Nhất” mà dâng lên, nếu nhìn kỹ lời nói, có thể nhìn ra được tới bàn tay to của anh đang khẽ run rẩy.
Anh dò xét cẩn thận người trước mắt, mặt mày cô có chút quen thuộc, nếu như cô không phải là con ruột của Hách Chấn Tân, vậy cô có thể là cái đồ đần ồn ào của anh? Nghĩ tới đây, các tế bào trong anh bắt đầu reo hò .
- Cô ấy là, cô ấy đương nhiên là con gái ruột của tôi, cái này Tổng giám đốc cứ yên tâm. . . . . . . - Hách Chấn Tân vội vàng trả lời, nghe được lời nói Minh Dạ Tuyệt thiếu chút nữa không đem ông ta hù chết. Minh Dạ Tuyệt đây là ý gì, chẳng lẽ cậu ta hoài nghi Duy Nhất không là con gái của ông?
- Câm miệng, ông nói sai một câu, tôi bảo đảm sẽ cho ông chết ngay. - lần nữa Minh Dạ Tuyệt nghe được Hách Chấn Tân nói, không khỏi hét lớn một tiếng, hiện tại anh không muốn nghe đến bất cứ người nào nói, anh chỉ muốn nghe người trước mắt trả lời.
- Tôi là con gái của ông ta, nếu như anh không tin tưởng, có thể đi làm ADN giám định. - Duy Nhất mặc dù không biết anh hỏi thế là có ý gì, nhưng anh hiển nhiên là đang hoài nghi thân phận của cô. Duy Nhất khổ sở cười một tiếng, có thể anh cũng không tin tưởng, có người sẽ đem con gái ruột của mình đi là vật trả nợ!
- Thật? - Minh Dạ Tuyệt nắm chặt bả vai của cô, dường như dùng sức đến muốn đem xương vai của cô bóp cho vỡ vụng, anh thật sự rất hi vọng người trước mắt nói “không phải”.
- Thật. - Duy Nhất cau mày chịu đựng đau đớn trên vai gật đầu một cái.
- Không lừa tôi? - Minh Dạ Tuyệt chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, như cũ không muốn tin tưởng lời của cô..., rõ ràng đôi mắt ấy rất giống đồ đần nha, tại sao cô lại là con gái của Hách Chấn Tân? Đồ đần nói ba mẹ của cô đều chết hết, nếu như cô là con gái của Hách Chấn Tân, thì cô không có khả năng là đồ đần của anh.
- Không lừa anh. - Duy Nhất cảm thấy khi mình nói ra câu này, bàn tay anh đang nằm vai mình đột nhiên siết chặt, vai của cô đau quá, nhưng cô không có lên tiếng. Chỉ vì, bộ dáng của anh thoạt nhìn là như thế ưu thương. Giống như anh mất đi thứ gì quan trọng. Anh thế nào? Đang lúc cô nghĩ như vậy, tay của cô đã bất tri bất giác chạm lên mặt của anh, chậm chạm cảm nhận anh, giống như là trấn an tim của anh .
Minh Dạ Tuyệt giống như là mê muội, bởi vì tay cô nhỏ bé vuốt ve mặt của anh, mặc dù tay của cô cũng không trơn mềm, thậm chí còn có một chút xíu thô tháo, nhưng động tác êm ái này, lại kỳ dị giống như đem tất cả cảm xúc nóng nảy trong lòng anh vuốt lên.
Phương Lập Được há to miệng, sững sờ nhìn một màn trước mắt, không thể tin được, dùng sức nhắm mắt lại nữa mở ra, tình hình trước mắt vẫn không thay đổi. Má ơi! sắp thay người lãnh đạo rồi sao? Cho tới bây giờ đều không ai được phép tiếp xúc tổng giám đốc, tự nhiên cho một cô gái xa lạ đụng anh, dù là trời sập xuống, cũng sẽ không kinh hãi bằng cái này à nhé.
- Anh làm sao vậy? - Duy nhất nhìn cặp mắt dần dần trở lại bình thường, động tác trên tay dừng lại, nhu tình hỏi.
Chính là một câu dịu dàng tựa như gió xuân, khiến Minh Dạ Tuyệt lập tức từ đang trúng ma chú hòa bình thức tỉnh, phát hiện tay của cô còn dừng ở trên mặt mình, chợt lui về phía sau mấy bước, rời khỏi phạm vi của cô. Khiếp sợ nhìn cô, nhịp tim đập nhanh. Anh đây là thế nào?
- Một tuần lễ sau cử hành hôn lễ, không có vấn đề thì các người về - Minh Dạ Tuyệt không dễ dàng làm cho nhịp tim mình dịu xuống, mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.
- Một tuần lễ? - Duy Nhất trừng lớn mắt giật mình hỏi.
Nhanh như vậy sao?