- Tôi không thể làm như thế nào hết! - Duy Nhất cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non, giống như tràn đầy ưu thương, hoặc như là bất đắc dĩ thổn thức.
Hách Chấn Tân nhìn Duy Nhất từ từ cúi đầu thấp xuống, cười hả hê, khinh thường nhìn cô, năm đó cái người phụ nữ kia cũng chẳng làm gì được ông, vậy thì con nhỏ ranh con này có thể làm gì được ông sao?
Thời điểm Duy Nhất lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt đã nhiều hơn những sắc nhọn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Hách Chấn Tân đang bất động cũng không nói lời nào.
Duy Nhất lạnh lùng soi mói, nụ cười cuồng vọng trên mặt Hách Chấn Tân liền cứng lại, thân thể từ từ trở nên cứng ngắc, đến cuối cùng chỉ có thể cười gượng thậm chí cũng không nói được lời nào.
Cho đến khi Hách Chấn Tân không cười nổi nữa, mắt thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, Duy Nhất mới chậm rãi xoay người, nhìn người vẫn đang cầm áo cưới đứng ở trong phòng khách, cô nhẹ nhàng nói với Minh Dạ Phạm:
- Anh trở về đi, nói cho chú rễ biết Hách Chân Tân đã đổi ý, hôn lễ hủy bỏ.
Minh Dạ Phạm đang cầm áo cưới, thân thể dừng lại, kinh ngạc nhìn cô gái kiên định trước mặt. Đây là chuyện gì xảy ra? Hôn lễ hủy bỏ? Cô nghĩ để chú rễ là chim bồ câu? Để con quỷ Satan biến thành chim bồ câu? Không thể không nói, lá gan của cô thật đúng là lớn.
Lời nói kia đi vào lỗ tai của Hách Chấn Tân lại biến thành một quả Boom, nổ tung cả khối suy nghĩ bên trong đầu óc ông, ngây ngốc chẳng biết phản ứng nào, vọt tới trước mặt Duy Nhất giơ tay lên liền hướng về mặt cô, nhưng không nghĩ ông vừa mới giơ tay lên liền bị Duy Nhất nhẹ nhàng chặn lại, nắm thật chặt cổ tay của ông, để cho ông không thể nhúc nhích.
- Mày có ý gì? Hiện tại mới đổi ý, bây giờ mày lập tức đi kết hôn. - Hách Chấn Tân không rút tay về được, chỉ có thể rống giận.
- Lỗi là do ông đổi ý, không phải là tôi đổi ý. Trách nhiệm thuộc về ông, không phải tôi. - Duy Nhất hất tay của ông ra, thản nhiên nói.
- Mày. . . . . . , mày rốt cuộc muốn như thế nào?
- Các người ký tên, hôn lễ tiếp tục, các người không ký, hôn lễ hủy bỏ, cứ như vậy. Hoặc là ông muốn mang cô ta thay thế tôi cũng được. - Duy Nhất xoay người lại chỉ vào Hách Mị Nhi đứng sau lưng của ông nói.
- Tao không đi, tao mới không cần gả cho tên quỷ kia. - Hách Mị Nhi sợ hãi lắc đầu, đôi tay thật chặt bắt lấy tay Trương Mỹ Lệ. Coi như trước kia đối với ác ma kia cũng không quá sợ, bây giờ nhìn phòng đầy người áo đen cô đã sợ đến mất máu rồi.
Minh Dạ Phạm đi tới đi lui nhìn bọn họ, không biết bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, vô cùng huyền bí. Mà Hách Mị Nhi trong miệng gọi ác ma chính là kêu người làm chú rễ hôm nay sao? Xem ra danh tiếng khát máu của Tuyệt vượt quá xa rồi.
- Mày. . . . . . , - tay Hách Chấn Tân run run chỉ vào Duy Nhất, muốn mắng chửi cô lại còn nói không thốt nên lời, ngàn nghĩ vạn nghĩ ông không ngờ Duy Nhất lại nghĩ đến chiêu này.
- Thời gian không nhiều lắm, ông từ từ suy nghĩ, mười giờ nếu như chú rễ không thấy được cô dâu, ông cũng biết hậu quả là cái gì rồi đúng không? - Duy Nhất nhìn ba người đang tay chân luống cuống, từ từ nói, lời nói êm ái giống như một con dao lợi hại đang giằng xé trái tim của bọn hắn.
- Mày. . . . . . , mày vô sỉ, mày đê tiện, mày xấu xa, mày. . . . . . - Trương Mỹ Lệ run tay chỉ vào Duy Nhất không lựa lời, liên tục mắng cô, cả người giống như là sắp điên lên.
- Tôi so ra kém bà một phần ngàn vạn, thời gian không nhiều lắm, bà cứ tiếp tục mắng hoặc là ký tên, tùy bà. Tôi chỉ chờ mọi người thêm mười phút, mười phút vừa đến, nếu như các người còn không ký tên, tôi sẽ đi. - Duy Nhất nói xong giương mắt nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, không nói thêm gì nữa.
Thời gian ở từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, Duy Nhất thấy bọn họ vẫn còn đừng trước mặt cô tức giận, một chút cũng không muốn ký tên, xoay người đi lên lầu, chỉ chốc lát sau liền đem những hành lý đơn giản của mình đi xuống, nhấc chân đi ra ngoài.
- Khoan, tụi tao ký. - Hách Chấn Tân thấy Duy Nhất thật muốn đi, vội vàng ngăn cản cô.
- Được, trong hai phút các người phải ký xong, tôi không có cái đó kiên nhẫn nhiều hơn một phút đâu - Duy Nhất xách theo hành lý của mình cũng không có để xuống, mắt lạnh nhìn mặt Hách Chấn Tân khổ sở nhặt lên trên đất tờ giấy, lấy bút ra ký một đường.
- Anh điên rồi, không thể ký, ký xong chúng ta sẽ không còn gì nữa. - Trương Mỹ Lệ kéo tay của ông lại, lo lắng ngăn cản động tác của ông.
- Không ký làm thế nào? Chúng ta cùng đi ngồi tù? Hay để cho Mị Nhi gả cho người kia? - Hách Chấn Tân hầm hừ nhìn vợ, nếu không phải do mẹ con các cô, bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết cuộc ngày hôm nay.
- Em. . . . . . - Trương Mỹ Lệ không nói được gì, bà không muốn đi ngồi tù, cũng muốn để cho con gái mình gả cho ác ma kia, càng không muốn mất đi tất cả mọi thứ ở hiện tại.
- Mau ký. - Hách Chấn Tân nhanh chóng ký xong tên mình, lại đem tờ giấy đưa cho Trương Mỹ Lệ.
Trương Mỹ Lệ bất đắc dĩ nhận lấy tờ giấy, căm hận liếc mắt nhìn Duy Nhất, không cam lòng ký tên của mình sau đó đưa cho Hách Mị Nhi.
- Của mày. - Hách Mị Nhi ký xong tên của mình, đem tờ giấy hung hăng đưa cho Duy Nhất.
Duy Nhất cầm lấy tờ giấy kia, nhìn một chút chữ viết phía trên, nhẹ nhàng đưa cho luật sư Chuông đang chờ bên cạnh.
- Làm phiền ngài.
- Không cần khách sáo ạ. - Luật sư Chuông nhận lấy tớ giấy ấy sau đó ký tên mình lên. Ông là người làm chứng cũng là người sẽ công chứng các thủ tục còn lại, coi như tất cả đã xong.
- Giấy tờ nhà nhà và giấy tờ vườn hoa. – Sau khi mọi việc đã xong, Duy Nhất lần nữa nói.
Hách Chấn Tân cắn răng xoay người trở về phòng tìm giấy tờ nhà và giấy tờ của vườn hoa, không cam lòng giao cho Duy Nhất.
Duy Nhất nhìn một chút phía trên vẫn còn tên của mẹ cô, có thể là bọn họ ở quá tự tin, cho là Lam Tuyết Nhi chết rồi, Duy Nhất lại bị bán mất, tất cả dĩ nhiên thuộc về bọn họ, nên giấy tờ nhà và giấy tờ đất ai đứng tên bọn họ cũng không cần để ý. Cũng bởi vì bọn họ khinh thường, ngược lại khiến Duy Nhất bỏ qua một bước làm việc.
- Tốt lắm, mang đi! - Duy Nhất thu hồi các giấy tờ trên tay, sau đó đứng dậy nói với ba người kia.
- Mang? Mang cái gì? - Trương Mỹ Lệ tức giận hỏi, nếu như hiện tại có thể bà đã xông lên đem xé rách Duy Nhất rồi.
- Mang đồ đạc của các người đi, từ nay dọn ra khỏi nhà tôi, ngày tôi kết hôn chính là ngày các người dọn đi, tôi không có nói qua rồi sao?
- Mày, thời gian sắp tới rồi, mày lên xe trước, những thứ kia một lát tụi tao mang đi, sau khi mày làm đám cưới xong tao sẽ dời nhà. - Hách Chấn Tân nói, muốn đợi cô đi, bọn họ sẽ ở lại đây tiếp tục, ai biết cô đi nhà đó sống hay chết, nói không chừng cô chết ngay lập tức cũng nên, thế thì nơi này vẫn sẽ thuộc về bọn họ?
- Không sao, tôi có thể đợi. - Duy Nhất cười nói, bọn họ không ra khỏi nhà, làm sao cô có thể an tâm lên xe.
- Làm sao có thể làm trễ nãi thời gian cử hành hôn lễ được? Tụi tao đã ký tên, mày lấy cái gì để làm trễ nãi thời gian kết hôn?. - Hách Chấn Tân cao giọng nói, thời gian bị hoãn, khó bảo toàn mạng sống của bọn họ, chẳng biết người kia có trách tội không.
- Được. - Duy Nhất đồng ý một tiếng, nhẹ nhàng quay đầu. Hách Chấn Tân thở ra một hơi, còn tưởng rằng Duy Nhất sẽ đi, vừa định cười lại bị câu nói kế tiếp của Duy Nhất làm cho thiếu chút nữa nghẹn chết.
- Anh trai này, anh không ngại giúp tôi một vấn đề nhỏ chứ? - Duy Nhất đi tới bên cạnh Minh Dạ Phạm, cười nói tự nhiên nhưng ánh mắt bén nhọn.
- Dĩ nhiên không ngại, xin hỏi cô cần tôi giúp gì? - Minh Dạ Phạm cười nói, đối với cô gái trước mắt này tràn ngập tò mò, muốn biết cô định sẽ xử lý như thế nào.
- Xin anh nói với anh em ở đây khuân ít đồ ra giúp, một chút công việc cần dùng sức mạnh mà thôi. - Duy Nhất cười nói, giống như là đang nói một câu chuyện cười .
- Được, mang cái gì? - Minh Dạ Phạm nhìn một chút ba người nhà Hách Chấn Tân đang nghẹn họng trân trối, sảng khoái đồng ý.
- Trong phòng này toàn bộ đồ đạc đều dời ra ngoài đường hết, một cọng tóc cũng không cần để lại. - Duy Nhất nhìn một chút sắc mặt tái xanh của ba người phía sau, nói chậm từng chữ một.
- Mày không thể làm như vậy, khốn kiếp, mày nghĩ đuổi chúng ta ra đường à, không có cửa đâu, TMD, các người có lương tâm không? Lại muốn để cho chúng tôi đầu đường xó chợ. Trời ơi! làm sao người không mở mắt mà xem, thế này thì con phải làm sao. . . . . . -Trương Mỹ Lệ đặt mông ngồi dưới đất, người đàn bà chanh chua chửi đổng, kêu gào số phận.