Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Đang lúc trong lòng Duy Nhất chỉ toàn tuyệt vọng, chờ đón cơn đau đớn đi tới thì sau lưng đột nhiên có một đôi tay đưa ra, tiếp nhận thân thể mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong lòng. Cho đến khi cảm giác thân thể của Duy Nhất đã an toàn trong lồng ngực anh; bỗng nhiên cô mở hai mắt ra, trước mắt cô là một đôi ta vững chãi và đôi mắt đang phun lửa, rồi con ngươi lại giống như ẩn chứa hàn băng vạn năm.

Anh? Tại sao anh lại ở nơi này?

Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng đỡ thân thể của cô, đem lưng cô an bày trên ngực anh, hai mắt sắc bén lập tức bắn tới cô gái với gương mặt xanh mét đang đứng bên cạnh.

- Còn nhớ rõ mười năm trước tôi đã nói cái gì không? Đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy cảnh cô đụng đến người của tôi, xem ra cô đã coi lời của tôi như gió bên tai rồi phải không. Không trừng phạt cô, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ nhỉ? Hả? - Minh Dạ Tuyệt mang theo vẻ mặt âm trầm từng bước đi tới trước mặt Nguyễn Kiều Nhi.

Nguyễn Kiều Nhi thấy dường như có một con ác ma nhập vào thân thể anh, đột nhiên nhớ tới chuyện mười năm trước, mắt đột nhiên nổi gân xanh, trừng to, hai bàn tay lập tức che cổ, chân không khỏi từ từ lui về phía sau mấy bước, chợt quay đầu lại như hoảng hốt chạy vào đại sảnh tìm người cầu cứu. Mười năm trước… chuyện kia, đã sớm làm thành ác mộng của cô, cô đã trải qua một lần rồi không muốn trải qua một lần nữa.

Duy Nhất nhìn hình ảnh trước mắt, mù mờ nhíu mày lại, đây là thế nào? Chuyện anh nói là chuyện gì? Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì? Nguyễn Kiều Nhi thế nào lại sợ anh như vậy?

Minh Dạ Tuyệt như thần chết nhìn chằm chằm bóng dáng trốn chạy của Nguyễn Kiều Nhi, mang theo gió lạnh đi vào đại sảnh, giống như Nguyễn Kiều Nhi là kẻ thù của anh. Không đuổi kịp cô thề không bỏ qua .

- Ba, cứu con. - Nguyễn Kiều Nhi kinh hô một tiếng chạy đến bên cạnh Minh Thiên, run rẩy trốn sau cánh tay ông, đưa con mắt lo lắng nhìn về đôi mắt tàn độc của Minh Dạ Tuyệt.

- Tuyệt, con muốn làm cái gì? - Minh Thiên đứng lên ngăn ở trước mặt của Nguyễn Kiều Nhi, ngăn trở Minh Dạ Tuyệt đi tới.

Mặc dù ông biết đây là lỗi của Nguyễn Kiều Nhi, nhưng thật ra là cô đã được ông ngầm cho phép mới dám làm như vậy, ông không thể cứ bỏ mặc cô.

- Ông nói thử xem? Những lời này còn cần tôi lặp lại lần nữa sao? Tôi nói rồi, đừng vọng tưởng đụng đến người của tôi, bỏ qua cho cô ta lần thứ nhất, đã là cực hạn của tôi, nếu cô ta không nhịn được khi phải sống buồn tẻ ở đây, vậy tôi sẽ thành toán cô ta. - Minh Dạ Tuyệt cắn răng mà nói ra, đối với Nguyễn Kiều Nhi lần nữa khiêu khích, anh dễ dàng tha thứ cho ai đó đến thế sao?.

- Vừa rồi nó không có làm cái gì cả, một chuyện nhỏ như thế mà làm thành tội lớn là sao! - Lâm Lệ đi mấy bước tới trước mặt Nguyễn Kiều Nhi, chặn tầm mắt Minh Dạ Tuyệt lại, tận lực mỉm cười nói.

Cái đứa con riêng này càng ngày càng lớn lối, bây giờ căn bản anh không đặt cô vào trong mắt rồi, cũng có thể nói từ khi vừa mới bắt đầu anh chưa bao giờ đặt cô vào trong mắt của mình.

- Không có làm cái gì? Vậy có phải chỉ đến khi nào xảy ra án mạng mới xem là có chuyện hay không? Hả? - con mắt lanh lợi của Minh Dạ Tuyệt nhìn về phía cái người đang co rúm phía sau người khác, mặt có vẻ hoảng loạn nhưng vẫn lớn tiếng nói mình không sai, mắt khẽ nheo lại, tay nắm chặt phát ra tiếng ken két. Mấy người này luôn cố dùng mọi cách để khống chế anh, anh không phải không biết, chỉ là ý tưởng của bọn họ quá buồn cười, anh là một kẻ có thể để cho bọn họ tùy tiện khống chế sao?

- Tuyệt, hiện tại cô gái kia cũng không có chuyện, chuyện này cứ như bỏ qua đi! Ba cam đoan với con, bắt đầu từ hôm nay, Kiều Nhi sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa. - Minh Thiên thấy dáng vẻ không dễ bỏ qua của con trai làm bộ thề cho qua chuyện, ông cũng chẳng thể nhắm mắt bỏ qua.

Hiện tại ông mới nhớ tới, mới vừa rồi ông ta ngầm cho phép khiến Kiều Nhi làm người chịu tội thay, quên đi cá tính của anh rồi, người phụ nữ của anh nếu xảy ra chuyện ở nhà ông, ông cũng chẳng dễ dàng gì sống yên ổn. May nhờ cô gái kia mạng lớn, cũng không có chuyện gì, nếu không, sợ rằng chủ lẫn tớ trong nhà đều không tránh khỏi một đại nạn!

- Được, chỉ cần từ nay về sau không phái người gọi con dâu của ông đến đây nữa, tôi sẽ bỏ qua cho Nguyễn Kiều Nhi. - Minh Dạ Tuyệt thản nhiên nói, thoáng qua trong mắt một đạo ánh sáng, muốn trừng phạt Nguyễn Kiều Nhi là giả, muốn đem Duy Nhất tách rời đám người này mới là mục đích thực sự của anh.

- Ách. . . . . . , được rồi, ba đồng ý, chỉ là chuyện đứa nhỏ. . . . . . - Minh Thiên ngẩng đầu tiếp tục nói, vẫn không có buông tha chuyện đứa nhỏ.

- Đứa bé này là của tôi, tự tôi sẽ nuôi dưỡng, cũng không cần các người nhọc lòng phí tâm. - Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói xong quay đầu lại vừa muốn đi, rồi lại giống như nhớ đến chuyện gì đó, xoay người lại nói với Minh Thiên - À, đúng rồi, quên nói cho ông một chuyện, đừng để cho phụ nữ của ông và con gái của bà ta động đến người phụ nữ của tôi, nếu không, tôi cũng sẽ không tha cho họ đâu. Hơn nữa, lần sau tôi tuyệt sẽ không xuống tay lưu tình.

Tròng mắt Minh Dạ Tuyệt sắc bén nhìn về gương mặt xanh mét của hai người phụ nữ kia, vừa nhìn đến ánh mắt của anh, hai người lập tức run lên, anh khẽ cười lạnh một tiếng đi ra cửa.

- Cậu. . . . . . - Lâm Lệ tức giận trợn trừng mắt nhìn bóng lưng của anh lại không nhịn được muốn nói cái gì đó, tên tiểu tử này lúc nào cũng lớn lối.

Minh Dạ Tuyệt từ từ đi tới trước mặt Duy Nhất, quay đầu nhìn sang gương mặt căm tức của ba người kia, cao giọng nói:

- Từ nay về sau, cô cứ ở nhà của chúng ta, đừng đi dạo lung tung, không có lệnh của tôi, mặc kệ là ai mời cô cũng không cần thiết phải nghe lời, ngoại trừ tôi ra lệnh thì chẳng cần phải nghe ai cả. Có nghe rõ không.

- Được, tôi biết rồi - Duy Nhất nhìn mặt mũi nghiêm túc của anh đột nhiên cười. Từ khoảnh khắc anh nói ra lời nói đó tâm cô tự dưng ấm lên lạ thường.

Cô biết, anh nói với cô như thế là có ý gì, chỉ là đang muốn cảnh cáo hành động của đám người kia mà thôi. Mặc dù anh không nói bất cứ lời quan tâm nào với cô, nhưng có những lời này của anh là đủ rồi, cô biết anh sẽ bảo vệ mình, cô liền thỏa mãn.

- Cười cái gì, đi thôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười ôn nhu của cô, tâm đột nhiên rung động, nhăn mày lại, thô lỗ kéo tay của cô đi ra ngoài.

Cô gái này đang cười cái gì vậy? Có gì đáng cười.

Lâm Lệ nhìn lưng bọn họ cùng nhau rời đi, tức giận đến cắn răng nghiến lợi, lại chỉ có thể trợn mắt mà nhìn. Còn Minh Thiên cũng đăm chiêu quay người đi nơi khác, khóe miệng lộ ra ý cười nhẹ nhàng. Xem ra Tuyệt thật sự quan tâm đến cô gái này, nó bắt đầu rộng mở tim của mình rồi hả? Có lẽ như vậy cũng tốt, như thế nó đã dần trở thành một con người thật thụ, không còn là một khối băng không cảm xúc nữa.

Khi ra khỏi nhà chính, cô và anh bước vào cánh rừng nhỏ, nghe tiếng chim hót líu ríu trên vòm cây, không khí trong lành lan tràn vào hơi thở, làm cho lòng của người ta không khỏi trở nên nhẹ nhõm, và bay bổng.

Nhớ lại những lời anh vừa nói, gương mặt nghiêm túc và nguội lạnh, Duy Nhất nhẹ nhàng cười.

- Cám ơn anh – Cô nhìn tấm lưng cao lớn của anh, nhẹ nhàng nói.

Ngày trước, cô cho là người đàn ông này chỉ vô tình với cô, chưa bao giờ nghĩ đến anh lại có thể bảo vệ cô, mặc kệ nó xuất phát từ mục đích gì, tóm lại là anh giúp cô.

- Cô ngu à, ông ta gọi cô thì cô đi, vậy ông ta bảo cô chết, có phải cô sẽ đi chết luôn không?. - Minh Dạ Tuyệt cũng không quay đầu, chỉ tức giận quát mắng cô.

Tại sao cô gái này nghe lời như vậy, người khác bảo cô làm như thế nào cô liền làm như vậy sao?.

- Em sẽ không nghe lời ông ta. Làm sao anh trở về, không phải anh đã đi đến công ty rồi sao? - Duy Nhất nghe được lời nói lạnh lẽo của anh, nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi tiếp.

- Có một phần tài liệu để quên ở nhà. - Minh Dạ Tuyệt thản nhiên nói. Anh cũng không biết tại sao mình phải trả lời câu hỏi của cô, nhưng không tự chủ được nói như nó đúng rồi. Nếu không phải là hôm nay anh quên mang một bộ tài liệu quan trọng phải chạy về lấy, đúng đụng nhìn cô bị gọi đi, thì chẳng biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

- Cái đó. . . . . . , chuyện đứa nhỏ. . . . . . - Duy Nhất thận trọng nhìn bóng lưng của anh không biết mở miệng như thế nào, nghe những lời vừa rồi, thật giống như anh đã biết sự tồn tại của đứa bé. Nhưng anh sẽ thích đứa bé này sao?

- Cô muốn giữ nó? - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi.

Đứa bé này tới quá sớm, bây giờ anh đang cố gắng đem bang Thiên Minh chuyển thành công ty hợp pháp, lúc này nếu như giữ đứa bé kia, anh sợ không thể đủ làm tròn trách nhiệm của một người cha.

- Anh không muốn sao? - Nghe được lời anh nói, trong nội tâm Duy Nhất khẽ hồi hộp, nhỏ giọng hỏi lại.

Chẳng lẽ anh không muốn đứa bé? Mặc dù cô đã nghĩ đến chuyện anh không thích đứa bé này, cũng nghĩ tới chuyện anh sẽ không lưu giữ đứa bé này. Nhưng khi đối mặt với sự thật này, lòng của cô đột nhiên luống cuống, cô thật là sợ anh không muốn đứa bé, tựa như không cần cô nữa.

- Cô tự quyết định đi, nếu như cô muốn nó ra đời, thì cô phải tự mình chịu trách nhiệm, hiện tại công ty tôi rất bận, sợ rằng không có thời gian để hoàn thành trách nhiệm làm ba. - Minh Dạ Tuyệt nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đột nhiên nói không ra lời, vốn anh muốn bảo cô đi phá thai, dù sao lấy tình huống bây giờ của anh, căn bản anh không đủ đầu óc và thời gian để chăm sóc đứa bé kia.

- Anh nói là. . . . . . anh sẽ chấp nhận đứa bé này? - Duy Nhất vui mừng cẩn thận hỏi lại ý của anh. Có phải anh muốn giữ đứa bé này hay không, anh sẽ thích kết tinh của bọn họ chứ?

- Tùy cô vậy. - Nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của cô, không đành lòng đánh vỡ đi sự hy vọng ấy, anh nhíu mày, chậm rãi nói.

Một đứa bé mà thôi, đáng giá như vậy sao?

- Ha ha ha, cám ơn anh, nhất định em sẽ chăm sóc thật tốt cho nó. - trái tim Duy Nhất giống như lập tức cất lên tiếng ca hân hoan, vui mừng kéo tay Minh Dạ Tuyệt, nhón chân lên đặt một nụ hôn lên mặt anh. Cười như một đứa bé.

Minh Dạ Tuyệt sững sờ nhìn cô đột nhiên đặt môi mình gần sát mặt của anh, không đợi anh kịp phản ứng định hình chuyện gì đã xảy ra, trên mặt chợt có cảm giác ngứa ngáy và ấm áp, nhưng rất nhanh sau nó đã biến mất, sau đó nhìn thấy cô cười khúc khích. Nhìn nụ cười tự nhiên hiện lên trên gương mặt của cô, tim của anh đột nhiên trở nên mềm nhũn.

- Ngu ngốc. - Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng mắng một câu, hơi nhếch khóe môi lên, sau đó kéo tay nhỏ bé của cô đi về con đường phía trước. Những điều không vui trong lòng, bởi vì nụ cười của cô mà biến mất toàn bộ hầu như không còn lại vết tích nào.

- Ha ha ha - Duy Nhất ngây ngốc cười một tiếng, mặc anh lôi kéo tay của mình, đi theo bước chân của anh, chậm chạm cùng anh đón tương lai.

Mặc dù anh đang mắng cô, nhưng bây giờ cô lại thấy những lời nói kia vô cùng dễ nghe. Giống như khi còn bé, anh luôn mắng cô ngu ngốc, nhưng mỗi lần đều là anh tới bảo vệ cô, có phải từ nay về sau anh lại giống như trước đây luôn bảo vệ cô? Chăm sóc cô không?

Minh Dạ Tuyệt vừa đi vừa cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng noãn của ai đó, vào giờ khắc này tâm trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Bàn tay nhỏ bé của cô mềm mại và ấm áp nằm trong lòng bàn tay anh, giúp nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay anh dần ấm hơn. Để cho nhiệt độ cơ thể luôn luôn lạnh lẽo của anh dần tan biến. Trong lúc bất chợt, anh cảm thấy nếu cứ sống với cô như thế này sẽ tốt hơn, tuy rằng anh đối với cô không có tình cảm nồng đậm gì, nhưng tối thiểu cô sẽ nghe lời anh, mang cho anh sự an tâm. Mặc dù anh không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức anh chính là muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng cô làm lại từ đầu. Mọi chuyện sẽ bắt cô phải nghe theo anh.

- Cô về nhà trước đi, tôi còn đi lên công ty một chút, không cần thiết, cũng đừng đi ra ngoài, có gì cho người báo với tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện ông ta nữa. Hiểu chưa? - Minh Dạ Tuyệt đi tới cửa nhà, xoay người nói với Duy Nhất.

Cũng không biết sao, hiện tại anh lại có chút lo lắng về cô, chỉ sợ cô lại không biết sự nguy hiểm mà đi nghe lời người khác, ngây ngốc chạy đi nghe người khác khi dễ.

- Được, em biết rồi, anh đi đi! Em ở nhà chờ anh. - Duy Nhất nhẹ nhàng buông lỏng tay của anh ra, mỉm cười nói.

Đây là lần đầu tiên anh đối với cô như vậy, đây đại biểu cho chuyện gì?, Cô đã tồn tại trong lòng của anh rồi?

- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt hơi sững sờ, sau đó gật đầu một cái. Đi tới chiếc xe đã chờ đã lâu, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh, tâm khẽ động. Tại sao anh càng nhìn cô gái này càng cảm thấy thuận mắt?

- Đi sớm về sớm nha. - Duy Nhất mỉm cười phất tay với anh.

Xe từ từ chạy, Duy Nhất cũng mang theo một bụng vui vẻ, xoay người đi vào đại sảnh.

Minh Dạ Tuyệt nhìn theo bóng dáng đang đi vào nhà của cô, xoay người lại tựa lưng vào ghế xe, trên mặt từ từ lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Cô nói sẽ đợi anh về nhà. “Nhà” là một dang từ quen thuộc nhưng xa lạ trong tiềm thức của anh, anh cũng có nhà sao? Nghe điều đó khiến tâm tình anh tốt hơn rất nhiều.

- Mợ cả, cô đã trở lại rồi ạ. - dì Trương nhìn Duy Nhất vui vẻ đi về, tay nâng niu hai bông hoa tím dừng lại chào cô.

- Dì Trương - Duy Nhất thấy bà nên cô nâng hai tay lên, chạy đến vào lòng bà, lập tức bổ nhào vào lồng ngực bà, cười khanh khách.

- Có chuyện gì? Sao cô vui thế? - Dì Trương vỗ thân thể nhỏ trong ngực mình, không nhịn được mỉm cười dịu dàng, kể từ ngày cô đến đây bà chưa thấy cô vui vẻ như thế.

- Không nói cho dì biết đâu. - Duy Nhất khẽ ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn cười ha hả.

Dĩ nhiên cô rất vui mừng rồi, Tuyệt thay đổi thái độ đối với cô, mặc dù nói không nói rõ lý do; nhưng như vậy là đủ rồi.

- Ha ha ha, thật giống như đứa bé. Tốt lắm, mau dậy đi, dì còn có chuyện phải làm nữa. Mợ mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi, chớ phơi nắng. – Dì Trương nói xong khẽ đẩy thân thể của cô ra, đi vào trong những khóm hoa, ngồi xổm xuống tiếp tục công việc của mình.

- Dì Trương, dì đang làm gì vậy? - Duy Nhất kỳ quái hỏi dì Trương.

- Xem có côn trùng hay không?, những đóa hoa này là do cậu cả tự trồng đóa ạ, không thể để cho nó chết được. – Dì Trương vừa kiểm tra vừa nói.

- Thật sao? Không phải trước kia anh rất ghét hoa sao? Hơn nữa sao lại chỉ trồng một loài hoa mà thôi? - Duy Nhất nghi ngờ hỏi, không thể có cách nào để người rất ghét hoa lại đột nhiên yêu hoa, hơn nữa còn chỉ có một loại hoa mà thôi, như thế còn kỳ quái hơn?

- Tôi cũng không biết tại sao, ngày trước cậu cả rất ghét hoa, không biết vì sao mười năm trước khi cô chủ mất tích được hai ngày, cậu cả đột nhiên nhớ đến loại hoa này. Chắc cô không biết phải không, lúc đó cậu cả bị thương rất nặng, nhưng anh nhất định xuống đây tự chăm sóc cây hoa này, ai khuyên như thế nào cậu cũng không nghe. Ngực của cậu do vết thương tét ra nên chảy máu, nhưng cậu không dừng tay chỉ im lặng và làm, cho đến khi các cây hoa tím được đắp đất đầy đủ, cậu mới ngừng lại. – dì Trương chậm rãi nói, giống như đang để những chuyện xưa trở về trong quá khứ.

- Mười năm trước? cô chủ mất tích? - Duy Nhất nhẹ nhàng hỏi, sau đó giống như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn dì Trương nói: - dì Tương, dì có thể kể cho cháu nghe một chút chuyện trước kia không ạ?.

- Dĩ nhiên có thể ạ, chỉ cần cô muốn nghe. - Dì Trương quay đầu hướng cô khẽ mỉm cười nói.

- Con muốn nghe các loại truyện liên quan đến hoa và các chuyện xảy ra trong mười năm trước. - Duy Nhất đột nhiên có chút nóng nảy, mười năm trước có phải đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết không?

- Được - dì Trương từ từ hồi tưởng lại chuyện trước kia, dè dặt nói đến một chuyện khiến bà đau lòng.

Phải kể đến chuyện Minh Dạ Phạm cõng cậu cả về, dì trương vẫn lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách, một khắc cũng chưa từng rời đi, bà không biết tại sao hôm nay cậu cả lại nóng giận như thế, đột nhiên phát tác trên người của cô chủ, cô chủ lại bị thương, không nên xảy ra chuyện này mới phải.

Đang lúc dì Trương không biết đã có chuyện gì, chỉ thấy Minh Dạ Phạm cõng câu cả chạy trở về, hơn nữa trên lưng của anh, là gương mặt đỏ như máu của Minh Dạ Tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui