- Đúng vậy . - Duy Nhất nhẹ giọng nói ra. Cô chưa từng nhắc đến chuyện của mình cho Nhu Nhi biết, Nhu Nhi cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường.
- Nhưng. . . . . .- Nhu Nhi do dự nhìn lên mặt của mẹ rồi quay đầu lại nhìn mặt của ông lão đang nở nụ cười hiền từ, nếu như người kia làông ngoại của bé, vậy tại sao ông ấy lại đối xử gay gắt với mẹ như vậy?
- Nha đầu, kêu một tiếng ông ngoại đi. - Thượng Quan lão gia bước lên vài bước, đi tới trước mặt của Nhu Nhi, trên mặt mang theo nụ cười, đã sớm quên đi mục địch hôm nay ông đến đây.
Nghe câu nói của ông, Nhu Nhi nhíu mày nhìn về phía mẹ Duy Nhất, cô không muốn gọi, bởi vì vừa rồi ông ta mới lớn tiếng với mẹ, cho đến bây giờ vẫn còn chưa xin lỗi.
- Nhu Nhi, ngoan. - Duy Nhất mỉm cười, vuốt ve đỉnh đầu bé rồi nói.
- Ông ngoại. - Nhu Nhi nhìn mẹ Duy Nhất một lát nữa rồi bĩu môi lên tiếng gọi ông ta, không đợi Thượng Quan lão gia đồng ý, bé kéo kéo cánh tay Duy Nhất, hỏi: - Mẹ, chúng ta chưa đi à?
Là mẹ muốn bé gọi bé nên bé mới gọi, nếu không phải sợ mẹ giận thì bé cũng khồng gọi đâu. Bé không thích người này.
- Hử. . . . . . - Thượng Quan lão gia chuẩn bị đáp lại một câu, lại thấy nó quay đầu đi, giống như căn bản không thấy sự hiện hữu của ông ở đây. Sự cứng ngắc trên mặt chuyển sang cười cợt. Bị người khác lạnh nhạt cũng đành, nhưng đây chỉ là một đứa bé thôi, trừ Duy Nhất ra thì không ai dám đối với ông như thế.
Ông Thượng Quan nhìn vẻ mặt không để ý tới của Nhu Nhi, nụ cười trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Ừ, không tệ, đứa nhỏ này rất có tương lai.
- Dạ, sư phụ, sư nương, hai người vào nhà trước đi ạ, con với Nhu Nhi đi mua ít đồ rồi quay về ngay. Mấy anh cũng vào đi nhé! - Duy Nhất ngẩng đầu nói với với vợ chồng Thượng Quan lão gia rồi câu rồi quay sang nhìn mấy người con trai đứng bên cạnh mình nãy giờ, họ cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô cũng không lên tiếng nói chuyện.
- Mua đồ? Lúc khác mua không được? Tại sao vừa nhìn thấy chúng ta thì con lại đi mua đồ? Không muốn nhìn thấy bọn này à? - Thượng Quan lão gia nhướng mày, nhìn thẳng vào mặt Duy Nhất.
Đứa nhỏ này cũng không phải đã bỏ trốn lần thứ nhất rồi, mỗi lần bị chèn ép là nóng nảy bỏ đi, cũng không quản người khác có lo lắng vì nó hay không, gặp phải chuyện gì cũng chưa bao giờ nói cho bọn họ biết, sợ bọn họ sẽ la rầy cô. Một khi bọn họ vô tình biết, nó lại lặng lẽ bỏ đi để họ không tìm ra được, suýt khiến cho chừng ấy người nổi điên vì nó, sau này cũng không dám chọc giận nó làm gì, cái gì cũng nghe theo nó, nó mới ngoan ngoãn ở lại đây.
- Không phải đâu, lần nãy con quay về rồi thì sẽ không đi nữa, bảy năm không thấy mọi người thì con lại càng nhớ mọi người. Cũng nói lại, nơi này là nhà của con, con muốn chạy, thì chạy đi đâu nữa đây ạ? - Duy Nhất cười cười đi tới bên cạnh ông, khoác cánh tay ông, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu của một đứa bé.
Không phải là cô không cảm nhận được sự nuông chiều của ông và các anh, cô tùy hứng, cô cố chấp, bọn họ đều tiếp nhận, chưa bao giờ trách mắng cô, cũng như lúc này đây, nói một chút với cô, nhưng khi bọn họ mắng cô thì cũng chính là lúc cô tự gây tổn thương cho mình, mới khiến họ chửi người khác, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ra tay đánh cô. Cũng vì bọn họ dung túng cho cô, bảo vệ cô, cho nên cô mới cảm thấy mình thiếu bọn họ rất nhiều. Rất nhiều, nhiều đến nỗi chính cô cũng không thể hình dung được.
- Vậy con đi làm gì? Chúng ta vừa mới gặp con, lúc nào đi mua đồ chẳng được, cần gì phải đi bây giờ? - Ông cụ không bị lời ngon tiếng ngọt của cô làm cho hồ đồ, hỏi lại cô.
- Bởi vì cô hết quần áo mặc rồi, lúc tới cũng không mang theo gì, sư phụ nhìn này, con chỉ có một bộ đồ duy nhất nên phải đi mua chứ? - Duy Nhất tách người ra để ông nhìn bộ quần áo trên người mình, bây giờ cô muốn để moị người tình bĩnh một chút, nói không chừng sẽ có một cuộc đấu chuẩn bị diễn ra đấy.
- Ly hôn mà cũng không mang theo quần áo? Mẹ kiếp, thế người ta nên mặc gì đây hả? Ba con bé là thằng nào? Nói cho ba biết, ba đi trừng trị tên đó cho con, lại còn dám ăn hiếp bảo bối của ba, còn muốn sống nữa không đây? - Nghe được lời nói của Duy Nhất, lúc này ông cụ mới chú ý đến quần áo trên người của nó, chân mày nhíu chặt mang theo sự tức giận. Quần áo trên người nó, kiểu dáng cũ kĩ đến không thể nhìn ra, bây giờ làm gì có ai mặc mấy kiểu này đâu?
- Hả. . . . . . , sư phụ, trước tiên con vẫn nên đi mua quần áo, quay về rồi con nói chuyện với mọi người nhé? - Duy Nhất cười nịnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của ông.
Cô biết ông nói được thì nhất định sẽ làm được. Một khi cô nói ra rồi, nhất định sẽ tạo thành một cuộc chiến lớn, mà cô thì không muốn có gì dính dáng đến cái người tên Minh Dạ Tuyệt kia nữa, càng không muốn khiến người thân của mình thêm lo lắng và rối rắm.
- Được, được, nhanh đi, mấy người đưa nó đi mua quần áo, mua nhiều một chút, làm sao bảo bối của ba lại ăn mặc nghèo như vậy? - Thượng Quan lão gia nói xong thì nhìn sang Nhu Nhi đang đứng bên cạnh Duy Nhất - Đúng rồi, cũng mua con nhóc này vài bộ. Thiệt là, cái tên khốn kia làm dám ức hiếp người của Thượng Quan chúng ta, để cho ta biết là ai thì ta sẽ làm thịt hắn. - Thượng Quan lão gia thở phì phò cắn răng nghiến lợi nói.
- Dạ. - Mấy người phía sau nghe lời của ông, chỉnh tề đáp lời, âm thanh vang dội giống như muốn làm thủng màng nhỉ.
- Hả. . . . . . , đừng, tự con cũng có thể đảm nhiệm công việc này mà.- Vừa nghe lời của ông, Duy Nhất vội vàng nói, cô biết mấy anh luôn nghe lời của sư phụ, nhưng nếu như cô đi mua đồ mà kèm theo cả đống người như vậy, thà giết cô còn tốt hơn.
- Ba đã nói rồi, thì phải nghe. - Ông cụ giận dữ trợn mắt cô, chính là do nó không biết cách nói chuyện, cũng không thích giải thích, mới có thể khiến cho người ta ức hiếp mình, nó bị ức hiếp thì cũng có nghia là ức hiếp người của Thượng Quan.
- Sư phụ. . . . . .- Duy Nhất bất đắc dĩ hét lên, làm sao mà đã vài năm không gặp thế mà tính tình ông vẫn chẳng thay đổi?
- Làm gì? Mau đi đi, ta đi vào trong nghỉ ngơi một lát, ta nhận được điện thoại thì đi nguyên cả đêm đến đây, cái bộ xương già này cũng sớm khô chết vì con thôi.- Thượng Quan lão gia không để ý đến dáng vẻ của Duy Nhất, đi vào trong nhà.
- Nếu như để mấy anh đi theo con, vậy con rời khỏi đây, sau này cũng đừng hòng gặp lại con. - Duy Nhất cao giọng nói với theo bóng lưng ông, đây là chuyện mà ông ấy sợ nhất, mỗi khi cô ra chiêu này thì không ông cũng không dám có ý khiến gì nữa.
- Ừm . . . . . , tối thiểu cũng để anh Ba với anh Bốn đi với con, con lại không có xe, bọn họ mang con đi.- Thượng Quan lão gia dừng lại một chút, sau đó nói.
- Con biết lái xe. - Duy Nhất không cam tâm mà nói. Một cô gái đi ra ngoài với hai người đàn ông thì khó chịu tới mức nào đây.
- Vậy không được, ít nhất phải có một người đi cùng con, bằng không ta đi cũng với con.- Thượng Quan lão gia lùi lại một bước, tính tình của cô thì ông biết rõ, nhưng tính khí của cô, không hẳn là ông không có cách trị. Nếu như, không uy hiếp cô một chút thì cô không thỏa hiệp đâu.
Duy Nhất không nói gì, chỉ nhìn ông chằm chằm ông mà không nhúc nhích, sư phụ hơi quá rồi đấy? Lớn tuổi như vậy tôi mà lại còn ra chiêu con nít này với cô.
Ban đầu, cô được ông nhặt về , vừa bắt đầu ông cũng không thích cô chút nào. Cũng không biết tại sao, đột nhiên có một ngày, ông ấy lại đối xử thật tốt với cô, cũng chưa bao giờ cho phép mấy anh lớn ăn hiếp cô, còn bảo bọn họ đảm bảo an toàn cho cô, không để cho cô bị thương, cũng không cho cô làm mấy cái chuyện nguy hiểm. Cho nên, cho dù cô có công phu tốt đến mấy nhưng chưa bao giở sử dụng trước mặt người khác, mà người khác cũng không biết cô là đệ tử của Thượng gia, thậm chí cô còn lợi hại hơn mấy người anh em của mình. Chỉ là, bọn họ lại xem cô giống như một đứa bé không có năng lực bảo vệ bản thân mình, ngày ngày đi bên cạnh không phải ông anh này thì hôm sau cũng có ông anh khác. Như người nhà vậy, để cho cô luôn cảm thấy sự ấm áp, nhưng có lúc cũng làm cho cô vô cùng nhức đầu, tỷ như tình huống ngay lúc này đây, khiến cho cô có ý nghĩ muốn trốn ra khỏi nhà.
- Gì. . . . . . , sao con lại nhìn ta như vậy... ta cũng vì muốn tốt cho con mà thôi. Nha đầu thối, con phải có lương tâm chứ.- Thượng Quan lão gia nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của cô thì chuyển tầm nhìn lên, chính là do ông không yên tâm, ai bảo nó là đứa con gái duy nhất trong sáu đưa trẻ?
- Lão già, ông nghe theo nó đi, Duy Nhất cũng không phải là đứa con nít, ông đừng giống như người giám thị vậy, khiến cho con bé không cảm thấy thoải mái . - Lão phu nhân nhìn Duy Nhất đứng đó im lặng không lên tiếng, lại nhìn qua nét mặt của Thượng Quan lão gia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi kéo lấy ông.
- Không được, ít nhất phải có một người đi cùng nó. - Ông không chịu từ bỏ, đây cùng là giới hạn cuối cùng trong sự kiên nhẫn của ông, không cho phép thỏa hiệp.
- Con đi, con đi. - Mấy người anh nghe lời của Thượng Quan lão gia nói thì nhìn nhau một tiếng, sau đó lại nhìn Trang Nghiêm đang đứng một bên, rồi cùng nhau lên tiếng.
- Con đi với em ấy. - Trang Nghiêm thấy ông giống như giận thật rồi, lại thấy mấy anh lớn tranh nhau đi cùng với Duy Nhất, trong lòng chợt gấp gáp, nhanh chóng bước tới trước mặt Duy Nhất rồi nói tiếp - Bảy năm nay em mới quay lại đây, đối với hoàn cảnh nơi này cũng không quen thuộc là bao, còn anh coi như người rõ mọi chuyện ở đây nhất, vậy để anh dẫn em đi!
- Ừ.- Duy Nhất nhìn người đang đứng trước mặt mình thì gật đầu một cái, cô biết nếu như mình kiên trì, Thượng Quan lão gia nhất định sẽ đi theo cô, vậy thì để Trang Nghiêm đi cũng cô còn khá hơn một chút.
- Nhu Nhi, chúng ta đi nào con. - Duy Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó dắt tay Nhu Nhi đi về phía xe của Trang Nghiêm.
- Đi, còn đứng sững ở đây làm cái gì? Vào trong nhà đi - Thượng Quan lão gia nhìn xe của Trang Nghiêm từ từ rời khỏi tầm mắt, quay đầu nhìn thấy mấy đứa còn lại cũng đang nhìn theo, lên tiếng nói..
Thượng Quan lão gia không có con gái, trong năm đứa con trai của ông, cũng chỉ có con trai cả và thằng hai là con ruột của ông, mấy đứa khác đều là cô nhi, hoặc là ông nhận nuôi hoặc là ông nhặt được. Nhưng ông vẫn luôn có một tiếc nuối, đó chính là ông không có một đứa con gái nào, không phải là không có người nào chịu sinh con gái cho ông, mà bởi vì yêu cầu của ông quá cao, nên chưa có bé gái nào ông thấy ưng thuận nhân làm con nuôi.
Năm đó ông vô tình nhặt được Duy Nhất thì trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu thích thú với nó. Còn nhớ rõ, khi đó nhìn thấy nó nằm trước xe mình mặt không có một chút máu khiến ông vô cùng giật mình, ông không đụng vào nó nhưng nó lại té trước xe của ông, trên chiếc ống quần màu trắng của nó hiện lên vài vệt máu tươi, đôi chân trần đầy vết thương nhỏ, máu đổ hòa với màu xe đen trở nên quỷ dị lạ thường. Lúc ấy, ông cũng không đành lòng bỏ mặc một người đầy vết thương và đang hôn mê nên mới đem nó về nhà.
Vừa bắt đầu, ông cũng không thích nó, nhưng khi nhìn thấy nó không nói chuyện với người khác, thậm chí mỗi khi đến bế nó, nó cũng không lên tiếng, chỉ khiếp đảm nhìn người khác chơi vui vẻ, trong mắt hiện lên sự hâm mộ nhưng xen lẫn sự cảnh giác thì trong lòng ông xuất hiện một nỗi thương tiếc dành cho nó.