- Tổng giám đốc. - Phương Lập Được đi đến trước mặt anh rồi đặt phần tài liệu lên trên bàn, cũng không dám nói quá nhiều lời, chỉ sợ nói nhiều thì càng sai nhiều mà thôi
- Đây là cái gì? - Chân mày Minh Dạ Tuyệt sớm đã nhíu chặt lại rồi, giọng điệu rõ ràng có chút khó chịu.
- Đây là toàn bộ tài liệu về Hạ Thanh Lịch từ bên Pháp gửi về. - Phương Lập Được nói một cách thận trọng, chỉ sợ lời của mình có chỗ nào đó không đúng, lại chọc giận tổng giám đốc thì toi.
- Hạ Thanh Lịch? - Minh Dạ Tuyệt nghi hoặc đưa tay cầm tài liệu, nhìn, càng nhìn chân mày anh càng nhíu chặt, tay nắm chặt, chợt ném sấp tài liệu ra ngoài, ánh mắt sắc bén quét về phía Phương Lập Được, Phương Lập Được sợ hãi lùi về sau một bước, không dám nói câu gì.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy đôi môi mọng của Minh Dạ Tuyệt khẽ động, từ bên trong nhảy ra hai chữ: - Phong sát
- Phong sát? - Phương Lập Được sững sờ, thật ra thì Hạ Thanh Lịch đáng bị sự phạt, nhưng không nhất thiết phải làm đến thế?
- Bắt đầu từ hôm nay, cứ làm theo kế hoạch là được, cho cô ta thêm mấy phần tài liệu, còn dư thì cậu tự làm, dám tính toán với tôi thì cũng nên tính toán đến hậu quả. - Minh Dạ Tuyệt lạnh giọng nói, trong mắt tăng thêm một phần tàn nhẫn.
- Vâng - Phương Lập Được lập tức đồng ý lui ra ngoài, đi theo anh nhiều năm như vậy dĩ nhiên biết tính tình của anh. Xem ra lần này Hạ Thanh Lịch thật xui xẻo.
Sau khi Phương Lập Được đi rồi, Minh Dạ Tuyệt nhìn tấm hình bị sấp tài liệu chận lại, đưa tay lấy nó ra, vuốt ve khuôn mặt đang tươi cười, trong mắt có sự hiền dịu, nhưng có gì đó trong lòng anh, giống như có một tản đá đè lên vậy.
Tại sao cô lại không nghe lời như vậy? Tại sao không chịu trở về? Chẳng lẽ cô đã thích tên đàn ông khác?
Nhìn cô đang đi cùng với một người đàn ông khác, ngực anh trở nên buồn bực, đột nhiên có chút lo lắng, không được, cô không thể thích người đàn ông khác. Không thể…
Một chiếc xe thể thao màu bạc ngừng lại một tiếng ‘két’, ngay sau đó là một người đàn ông cười tươi rói bước xuống xe, vui vẻ đi tới mở cửa cho người bên cạnh xuống xe.
- Tại sao lại dẫn em đến đây? Em có vào trong được không? - Duy Nhất nhíu mày, đây chính nơi cô đã trang trí mấy hôm trước, không nghĩ tới hôm nay cô lại đi đến đây, hơn nữa còn đi cùng với Trang Nghiêm.
- Đã đến rồi, tại sao không vào được? Mà em nói thử xem, em theo anh đến đây, nếu như em bỏ đi, có phải khiến anh mất mặt không? - Trang Nghiêm không đồng ý để cô về.
- Gì. . . . . , ai bảo anh không nói sớm với em chứ? Nếu anh nói cho em biết nơi anh đưa em đến là chỗ này, ít nhất em cũng nên chuẩn bị tốt hơn. - Duy Nhất tức giận bĩu môi, sáng sớm hôm nay, anh đã đến chặn trước cửa nhà cô, sau khi mang Nhu Nhi đến trường học thì kéo cô đi mùa váy dạ hội, rồi mang đi trang điểm, khiến cô không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, vốn cho là anh sẽ dẫn cô đi chơi như trước, nhưng chẳng thể ngờ rằng anh lại đưa cô đến đây.
- Thật xin lỗi, giúp anh một lần được không? - Trang Nghiêm nói, nhẹ nhàng kéo tay cô, lôi cô xuống xe.
- Lần sau không thể chiếu theo kiểu này nữa, nếu như lần sau anh còn dám nói như vậy, xem em dạy dỗ anh như thế nào. - Duy Nhất bất đắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, đưa một ngón tay ra, chỉ vào anh mà nói.
- Ha ha, em là người đẹp mà, tại sao có thể làm động tác như vậy hả, sẽ phá hư hình tượng đấy, còn không mau giấu đi! - Trang Nghiêm nhẹ nhàng giữ lấy ngón tay cô.
- Đi, đừng đùa với em. - Duy Nhất nhìn bộ dáng của anh rồi bật cười, cố ý thay đổi khuôn mặt. Người này vĩnh viễn không thể khiến cô tức giận lâu được.
- Được rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, đi nhé! - Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, Trang Nghiêm cười như ánh mặt trời rực rỡ, trong lòng ngập tràn cảm giác vui vẻ. Nếu như có thể mãi mãi như bây giờ thì tốt biết bao nhiêu.
Duy Nhất liếc anh một cái rồi không nói thêm gì nữa, để mặc anh cầm tay mình đi về phía trước.
- Anh Nghiêm?- Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau bọn họ truyện đến một giọng nói ngọt ngào, bên trong mang theo sự hưng phấn nhè nhẹ.
Duy Nhất quay đầu lại nhìn, thấy ngay Đông Phương Dực mang một cô gái tóc dài xinh đẹp đi tới, hai mắt to tròn mang theo nét hồn nhiên, nhìn về phía Trang Nghiêm thì hiện lên sự yêu thích nồng đậm, nhưng khi cô gái ấy nhìn thấy Duy Nhất đang đứng bên cạnh Trang Nghiêm thì tỏ vẻ chán nản.
- Oa. . . . . . - Đông Phương Dực kinh ngạc nhìn Duy Nhất. Đứng đằng xa anh còn tưởng Trang Nghiêm mang theo người nào, thấy Duy Nhất đang đứng bên cạnh cậu ta, tim của anh đột nhiên chấn động, vốn đã biết cô rất đẹp, thật không nghĩ đến khi cô được trang điểm lên lại càng quyến rũ hơn
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, trên bờ vai mảnh khảnh mang hai dây vái, cổ áo thấp ẩn hiện cái rãnh khiến cho người ta ước ao, mái tóc dài xõa bên vai như che đi bờ vai mềm mại, nhưng lại tăng thêm cái vẻ thần bí vốn có của phụ nữ, bên hông có thắt một cái nơ màu trắng, vòng eo của cô càng thêm vẻ thoát tục.
- Toàn Nhi, em về khi nào vậy? - Khi thấy cô gái đang đứng cạnh Đông Phương Dực thì Trang Nghiêm có chút kinh ngạc, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Cô gái trước mặt này, chính là một trong hai con gái mà Đông Phương Dực có thể nhớ được, cô ấy là em gái của Đông Phương Dực, Đông Phương Toàn.
- Em mới về nước ngày hôm qua ạ, vị này là. . . . . . - Đông Phương Toàn nhìn về cô gái bên cạnh Trang Nghiêm thì lên tiếng hỏi, trái tim không khỏi nhói lên, anh ấy có người yêu rồi sao?
- Tôi là . . . . . em gái của anh ấy, tôi tên là Duy Nhất, chào cô. - Duy Nhất do dự một chút rồi đưa tay về phía cô ấy, xem ra cô gái này không chỉ yêu say đắm Trang Nghiêm, mà Trang Nghiêm hình như cũng thân thiết với cô gái này. Nếu như vậy, cô cũng không nên tạo ra sự hiểu lầm cho họ.
Trang Nghiêm nghe câu nói của Duy Nhất, thân thể đột nhiên chấn động, bất mãn nhăn mày lại.
- A, thì cô chính là Duy Nhất, ngày hôm qua vừa về đã nghe anh trai nhắc đến cô rồi. Xin chào, tôi tên là Đông Phương Toàn, còn gọi là Toàn Nhi. - Nghe Duy Nhất nói như vậy, Đông Phương Toàn âm thầm thở ra một hơi, kéo Đông Phương Dực sang một bên. Thì ra cô ấy đây cùng với anh trai mình. Hù cô giật cả mình
- Thì ra cô là em gái của Dực! Chỉ là, đều phải đến đây cùng ai trai mình. Hay tụi mình đổi bạn trai với nhau được không? - Duy Nhất giả bộ bất mãn, nói với Đông Phương Toàn.
- Ha ha. - Đông Phương Toàn ngượng ngùng nhìn Trang Nghiêm đang đứng bên cạnh Duy Nhất, rồi đỏ mặt cúi đầu.
- Gì. . . . . .
Nghe cô nói thế.., Trang Nghiêm vừa định phản bác, thì Duy Nhất đã rời khỏi cánh tay anh đi tới bên cạnh Đông Phương Dực, khoác tay lên tay cậu ta, rồi tỏ ý bảo Đông Phương Toàn đi tới bên cạnh Trang Nghiêm.
Đông Phương Toàn giương mắt nhìn Trang Nghiêm, thấy nụ cười trên mặt anh đã không còn, do dự có nên qua đó hay không
- Tốt lắm, tốt lắm, cứ như vậy đi, Trang Nghiêm, chăm sóc Toàn Nhi thật tốt nha. - Duy Nhất nói xong thì đẩy Đông Phương Toàn qua bên cạnh Trang Nghiêm, sau đó xoay người lại mỉm cười với Đông Phương Dực: - Chúng ta đi thôi!
Nhìn bóng hình Duy Nhất với Đông Phương Dực đã rời đi, Trang Nghiêm nhẹ giọng thở dài một hơi, rốt cuộc cô có tim không, hôm nay anh cố làm cho cô thật xinh đẹp thế mà cô lại đi cùng người con trai khác là sao?
- Anh Nghiêm? - Đông Phương Toàn nhìn dáng vẻ mất hồn của anh, lo lắng hỏi.''
- Hả? Chúng ta cũng đi thôi - Trang Nghiêm nhìn hai người kia đã vào bên trong, quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh, sau đó đi vào trong.
- Ừm! - Toàn Nhi gật đầu một cái, trong lòng có chút cô đơn, vì cô nhìn ra được vẻ không vui của anh, đây là vì cái gì, chẳng lẽ anh không thích đi cùng cô sao?
- Tại sao lại làm như vậy? - Đông Phương Dực vừa đi theo Duy Nhất, vừa hỏi cô
- Cái gì mà tại sao? - Duy Nhất ngẩng đầu cười, trong mắt hình như có chút mông lung.
- Cô. . . . . . - Đông Phương Dực nhìn đôi mắt trong veo của cô, đột nhiên nói không ra bất cứ câu hỏi nào, cô thật sự không biết tình cảm của Trang nghiêm dành cho cô sao? Nếu như anh nói ra, có lẽ sẽ gây nên phiền phức cho cô?
- Sao nào? - Duy Nhất hỏi lại một lần nữa.
- Không có gì, chúng ta đến bên kia đi - Đông Phương Dực khẽ thở dài trong lòng, mỉm cười kéo cô về một góc.
Trang Nghiêm nhìn Duy Nhất và Đông Phương Dực cười đùa vui vẻ, bước chân không khỏi chậm lại, anh biết cô chỉ xem anh như một người thân trong gia đình mà thôi, nhưng anh không muốn buông tay, còn bao lâu nữa cô mới nhìn thấy sự tồn tại của anh ở đây?
Đông Phương Toàn nhìn dáng vẻ của anh, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, tại sao anh không thấy sự tồn tại của cô? Mặc kệ cô có tìm cách đến gần anh bao nhiêu thì anh vẫn không biết đến sự tồn tại của cô.
Mặc kệ dẫu có chuyện gì xảy ra, dường như chưa cô gái nào đi vào trái tim anh, ít nhất cô cũng có thể ở bên cạnh anh đúng không?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Toàn như được tiếp thêm dũng khí, giương mắt nhìn một tảng đá màu vàng quái lạ bên kia, sau đó khẽ chạm vào cánh tay Trang Nghiêm: "Anh Nghiêm, anh nhìn xem đó là cái gì vậy, hình thù của nó kỳ quá!"
"À? đó là hoa đá, mặc dù có nhìn có vẻ giống đá, nhưng đó là một loại thực vật, nó là. . . . . ." Trang Nghiêm phát hiện sự đụng chạm của cô, quay đầu lại nhìn theo hướng cô đang chỉ, cố gắng giải thích cho cô hiểu, nhưng anh thỉnh thoảng lại liếc về phía Duy Nhất một chút.
- Oa. . . . . .Anh Nghiêm, anh biết nhiều thứ quá nha. - Đông Phương Toàn đưa đôi mắt sùng bái nhìn anh, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ anh.
- Hoa này Duy Nhất có trồng, anh hiểu rõ mấy thứ này cũng do Duy Nhất nói cho anh biết. Thật ra thì anh cũng không biết nhiều thứ như thế đâu. - Nói đến Duy Nhất, trên mặt Trang Nghiêm lại hiện lên nụ cười, cô chính là một người vô cùng đặc biệt, luôn tìm kiếm mấy loại hoa kỳ quái, thời gian dài, anh đương nhiên hiểu rõ về mấy loại hoa này rồi.
- Thật sao? - Nhìn anh đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, trên má Đông Phương Toàn chợt hiện lên hai vệt đỏ.
- Đúng vậy, cô là một cô gái rất đặc biệt. - Trang Nghiêm vừa nói vừa nhìn về phía Duy Nhất, trên miệng lại gợi lên nụ cười dịu dàng.
Thế nhưng cô quá đặc biệt, nên anh chẳng biết làm cách nào để giữ cô bên cạnh mình cả, chỉ vì cô đã từng cho rằng, anh là người thân của cô, và sẽ không thể làm người yêu của cô
- Hả? Đó không phải là Duy Nhất sao? - Minh Dạ Phạm dẫn Diệp Lạc đi sau lưng Minh Dạ Tuyệt, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy một cô gái mặc váy dạ hội màu tím, vừa mới bắt đầu thì cậu chỉ thấy bóng dáng ấy có chút quen thuộc mà thôi, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra đó là Duy Nhất – người mà đã lâu cậu không gặp mặt
Hôm nay cô ấy rất xinh đẹp, lúc cô kết hôn không có trang điểm, cho nên cậu chưa từng nhìn dáng vẻ lúc cô trang điểm. Và chưa bao giờ biết sau khi cô trang điểm lại đẹp như vậy. Bây giờ cô ấy giống như một nàng tiên lạc giữa trần gian, làm cho người ta hoài nghi bản thân mình có đang ở trần gian hay không.
Minh Dạ Tuyệt nghe cái tên quen thuộc này thì giật mình, nhìn về phía Minh Dạ Phạm chỉ, liền nhìn thấy Duy Nhất đang cười vui vẻ bên cạnh Đông Phương Dực, khi thấy bộ váy cô đang mặt trên người thì đôi mắt Minh Dạ Tuyệt tối sầm.
Cô ta đang mặc cái gì vậy chứ, tới đây mà dám mặc vậy sao? Chẳng lẽ muốn quyến rũ ai?
Duy Nhất đang đứng nói chuyện với Đông Phương Dực, thì đột nhiên có cảm giác hơi bồn chồn, giống như có người đang nhìn trộm cô vậy, khiến cô đứng ngồi không yên. Đang định xoay người xem thử, nhưng không nghĩ tới có người đi đến sau lưng cô, bởi vì tốc độ xoay người của cô hơi nhanh nên người kia lảo đảo cơ thể, còn cô thì ngã về phía sau.
- Cẩn thận - Đông Phương Dực thấy cô ngã về phía sau, vội vàng tiến lên một bước đưa tay ra đỡ lấy cô, khiến cô tránh khỏi cái cảnh ngã xuống nền nhà.
- Ôi, cám ơn – Duy Nhất nắm lấy cánh tay Đông Phương Dực để giúp mình đứng vững, sau đó cô thở phào một hơi, mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Dực, trong mắt lóe lên sự cảm kích.
- Đừng khách sáo - Đông Phương Dực nhìn nụ cười của cô đến ngẩn người, quên mất việc thu tay lại.
- Anh làm sao vậy? - Duy Nhất nhìn anh thẩn thờ nên lên tiếng hỏi chuyện.
- À. . . . . . , không có việc gì, không có việc gì. - Nghe cô hỏi..., Đông Phương Dực mới tỉnh táo lại, thu tay về nói: - Mà cô có sao không vậy? Sao đột nhiên quay đầu lại?
- Không có gì, mới vừa rồi tôi cảm thấy có người đang nhìn mình. - Duy Nhất nói xong thì quay đầu nhìn xung quanh, nhưng trừ người đang đứng rải rác khắp nơi thì không có gương mặt nào quen thuộc.
- Có người nhìn cô cũng là chuyện bình thường, ai bảo hôm nay cô đẹp như vậy? Ngay cả tôi cũng sắp bị cô mê hoặc rồi - Đông Phương Dực cười nói, hôm nay cô đẹp như vậy chắc sẽ có người lặng lẽ nhìn cô mà thôi
- Nói gì vậy chứ? - Nghe anh nói vậy, Duy Nhất đỏ mặt, người này thiệt là...
Bên kia Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất ngượng ngùng, rồi còn có những cử chỉ đưa tình với Đông Phương Dực, còn cả cánh tay Đông Phương Dực đang đặt ở eo cô, trái tim lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn, muốn bước thật nhanh đi về phía cô.
- Này. . . . . . , anh. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy động tác của anh trai mình, liền vội vàng chặn bước chân anh lại, không để cho anh đi qua đó.
- Buông tay. - Minh Dạ Tuyệt trừng mắt quát em trai mình.
- Anh hai, anh định làm gì? - Minh Dạ Phạm nhíu mày, chưa bao giờ thấy anh mình lại mất bình tĩnh ở nơi có nhiều người như thế này
- Anh muốn đi dạy dỗ cô ta, ai lại mặc đồ như vậy? Trước mặt mọi người lại không sợ mất thể diện à, lại liếc mắt đưa tình với người ta, chẳng lẽ cô ta không biết nhục là gì sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô gái bên kia mà chỉ muốn lột tấm mặt nạ đang cười của cô xuống .
- Anh, anh đã quên, anh đã ly hôn với cô ấy ròi - Minh Dạ Phạm buồn cười nói.
- Ly hôn rồi thì có thể đi quyến rũ người ta? - Giọng điệu Minh Dạ Tuyệt không thân thiện cho lắm, không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, anh liền nổi giận, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy.
- Hả. . . . . . , -Minh Dạ Phạm bị một câu nói của anh làm cho đứng hình, sau đó còn nói: - Ly hôn rồi thì chuyện của cô ấy đã không còn quan hệ với anh nữa rồi, cô ấy có quyền đi gặp người đàn ông khác, mà anh đã mất quyền gì dạy bảo cô, hiểu không?.
Minh Dạ Tuyệt dừng bước chân, sao Phạm lại nói như vậy? Cô là đồ ngốc của anh, thì tại sao anh lại không quản được?