″ Thi Ngữ, tình trạng của em bây giờ không thể ở một mình! Hãy cùng anh về nhà, Mộc Mộc và Cầu Cầu đều đang đợi em về !” Trác Minh Liệt khẩn cầu “Tại sao chuyện giữa hai gia tộc nhất định phải do chúng ta gánh chịu? Chúng ta không cần để ý đến được không hãy đợi anh xử lý xong hết mọi việc trước mắt rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này! Mang theo Mộc Mộc và Cầu Cầu vĩnh viễn không trở lại!”
“Trác Minh Liệt mày hãy dừng lời ngon tiếng ngọt lại đi! Đến tận bây giờ mày cũng chưa từng thừa nhận trách nhiệm của mình!”
“Là tôi có trách nhiệm! Tôi làm sai, tôi đã cố hết sức để đền bù nhưng hai người đều không cho tôi cơ hội!” Trác Minh Liệt nổi giận “Lâm Thi Ngữ em phải về cùng anh! Đời này kiếp này anh nhất định dính chặt lấy em! Trừ khi em không cần anh!”
“Các anh đừng ép tôi! Cho tôi một thời gian và không gian riêng! Tôi muốn về nhà làm phiền anh dẫn đường, dẫn tôi về đường Hạnh Phúc!”
Phùng Thiếu Diễm nắm lấy tay của Lâm Thi Ngữ nhưng đúng lúc này chông điện thoại di động của anh chợt vang lên.
” Chủ nhân, có chuyện không hay! Hôm nay tiểu thư Tử Quân lại đến bệnh viện để khám thai, tình hình không mấy lạc quan bác sĩ nói vị trí thai nhi không đúng, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của tiểu thư!”
Phùng Thiếu Diễm nhắm chặt hai mắt lại.
“Vậy tại sao bệnh viễn vẫn chưa lấy đứa bé đó ra? !”
“Này…”
Thừa dịp Phùng Thiếu Diễm đang nói chuyện điện thoại Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ mang đi. . .” Trác Minh Liệt! Quay lại!” Phùng Thiếu Diễm chạy theo xe hô to “Dù mày có mang được Lâm Thi Ngữ đi cô ấy cũng không tha thứ ày!”
Trác Minh Liệt cũng không thèm để ý đến anh ta.
“Lâm Thi Ngữ theo anh về nhà được không?”
“Hãy để cho tôi được yên lặng một chút” Lâm Thi Ngữ vô lực thở dài “Tôi muốn ở một mình!”
Trác Minh Liệt nắm lấy tay của cô “Được nhưng đừng để anh đợi quá lâu”
Xe dừng lại ở đường Hạnh Phúc Trác Minh Liệt vẫn đưa Lâm Thi Ngữ đến cửa nhà trọ .
” Tiểu thư Lâm Thi Ngữ!” Người bảo vệ nhận ra Lâm Thi Ngữ “Cô mạnh khỏe đã lâu không gặp! Trong thời gian cô đi vắng chồng chưa cưới của cô đã đến đây sống nhờ mấy ngày”
Người bảo vệ nhìn Trác Minh Liệt nhất thời có chút không thể xác định ai là chồng chưa cưới của Lâm Thi Ngữ.
“Chồng chưa cưới của tôi?” Lâm Thi Ngữ hỏi “Lý Triết Vũ đã tới đây? Bây giờ anh ấy còn ở đây không?”
“Lý tiên sinh đã đi ra ngoài từ mấy ngày trước đến nay vẫn chưa về!”
“Lý Triết Vũ xuất hiện ở đây?” Trác Minh Liệt cau mày ” Thi Ngữ anh không thể để cho em và hắn ta ở cùng nhau, Lý Triết Vũ không phải là người tốt!”
Lâm Thi Ngữ trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: ” Tôi nợ anh ấy ơn cứu mạng”
“Ơn cứu mạng? Thi Ngữ đó là do em không hề biết sự thật? Em có biết vì sao em bị đám người kia bắt không?” Trác Minh Liệt nhìn bảo vệ một chút nuốt lời đang nói trở về. . . Mãi đến lúc vào phòng anh mới nặng nề theo sát cô nói: ” Lý Triết Vũ tuyệt đối không phải là người tốt! Hắn giấu thân thế của em, cố ý tẩy não em còn ghê tởm hơn thế là hắn sửa khuôn mặt em trở thành khuôn mặt người phụ nữ mà hắn đã từng yêu ! ! Biến em thành vật thay thế cho cô ta! ! Trước đây hắn cũng đã chỉnh sửa khuôn mặt của một người phụ nữ, người đó chính là Tử Đồ Mi cô ấy có khuôn mặt giống y như em, nhưng cô ấy bất hạnh không được anh ta yêu thích nên đã bị anh ta vứt bỏ!”
“Tại sao lại có chuyện như thế?” Lâm Thi Ngữ bị sự thật dọa cho sợ cô không thể tưởng tượng được một người ôn nhu, hiền dịu như Lý Triết Vũ lại có thể là một con người như thế.” Tại sao? Triết Vũ sao có thể như vậy? Tại sao?” Cô chết lặng vuốt khuôn mặt mình, ánh mắt trống rỗng của cô như cái động không đáy tràn đầy tuyệt vọng .
“Lý Triết Vũ” Lâm Thi Ngữ ngồi xụp xuống ngây người như phỗng “Gương mặt này lại có thể không phải là của tôi? Trước kia, tôi có khuôn mặt như thế nào? Trác Minh Liệt! Minh Liệt anh cho tôi biết tôi nên làm như thế nào đây?” Muôn vàn sự thật đến làm cho Lâm Thi Ngữ hoàn toàn xụp đổ, ai có thể dẽ dàng tha thứ cho việc bị biết thành người khác để sống chứ.
” Thi Ngữ” Trác Minh Liệt đau lòng ôm lấy cô “Không sao, bất kể em thành ra như thế nào em vẫn luôn là Lâm Thi Ngữ. Gương mặt này không thay đổi được gì cả!”
“Nhưng tại sao anh lại muốn nói cho tôi biết!” Lâm Thi Ngữ không nhịn được nữa cô khóc rống lên, rốt cuộc cô đã phạm vào lỗi gì ? Tại sao có nhiều chuyện xay ra trên người cô vậy.
Trác Minh Liệt không biết làm cách nào để an ủi cô. Đứng trước thử thách, trước sự sống và cái chết anh đều không chút nhíu mày nhưng mỗi khi đối mặt với cô anh lại không biết làm sao. Cô khóc anh đau lòng muốn chết, đành kéo cô vào trong ngực” Thi Ngữ , bất kể khuôn mặt em có biến thành gì, anh vẫn gọi em là Thi Thi, em vẫn là Lâm Thi Ngữ, là mẹ của Mộc Mộc và cũng là vợ của anh” Trác Minh Liệt ôm lấy Lâm Thi Ngữ thâm tình nói.
Lúc này Lâm Thi Ngữ đã khóc mệt cô nằm trong ngực của anh nghĩ lại những việc đã qua. Đến bây giờ cô vẫn không thể ngời được Lý Triết Vũ lại có thể lừa cô lâu như vậy, lại còn có thể thay đổi khuôn mặt của cô, cũng may còn có Trác Minh Liệt ở đây, nhưng người đàn ông này lại là kẻ thù không đội trời chung của cả nhà, cô thật sự không biết làm thế nào để đối mặt với thâm tình và sự sám hối của anh.
Tại một khách sạn cao cấp,
” Tiên sinh!” Quản gia Bạch hoảng hốt “Tôi phát hiện người phụ nữ kia không có tay!”
“Đó thật sự là Hardware mà chúng ta bị mất sao?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Tôi không được nhìn thấy tận mắt nhưng có lẽ trong tình huống đó bọn họ không thế nói dối! Nhưng vào đúng lúc tôi chuẩn bị giao dịch xong thì người của Đồ Long Bang lại xông đến!”
“Lũ Đồ Long Bang đúng là một lũ ăn hại! Các người tiếp tục điều tra nhất định phải đem đồ của chúng ta trở về!”
“Tiên sinh, năm đó Hardware bị mất tích một cách bị ẩn tại sao bây giờ lại có liên quan đến một người phụ nữ”
“Cậu hoài nghi gì? Chẳng lẽ trong nội bộ Bang Bạch Hổ có nội gián? Là ai ?”
“Chuyện này thuộc hạ cũng chỉ là đoán mò, muốn biết chính xác thì chúng ta phải tiếp tục điều tra”
“Tiếp tục đi, chú ý đến hành động của Trác thị, bây giờ vẫn chưa đến lúc quyết định thắng bại! Chuẩn bị quan sát tình hình của Thẩm thị, tìm tập hợp tất cả chủ nợ ép Thẩm thị phá sản rồi chúng ta thu mua lại!”
“Rõ thưa tiên sinh!”
Nhà họ Thẩm ,
” Lão gia không xong rồi, tất cả các ngân hàng đồng loạt đòi nợ và chấm dứt kì hạn vay của chúng ta, chúng ta không chống được nữa rồi!” Bác Phúc vội vã chạy vào.