“ Thi Ngữ! Không phải anh đã nói em không cần đến sao!” Trác Minh Liệt gấp gáp.
“ Em không đến anh trai sẽ không tốt!” Lâm Thi Ngữ mờ mịt nhìn xung quanh, cô không biết Bạch Diệu đang đứng ở đâu, anh trai đang ở đâu. “ Thi An anh đang ở đâu ?”
“Tình cảm ruột thịt làm cho người ta cảm đông vô cùng. Anh trai cô đang ở ngay trước mắt, cô không thấy sao?” Bạch Diệu không biết Lâm Thi Ngữ bị mù.
“Anh Thi An, anh….!” Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi “ Anh sao rồi ?”
“Thi Ngữ, anh không sao, em không có việc gì là tốt rồi! Đừng lo cho anh!” Lâm Thi An đứt quãng nói: “Mau đi khỏi đây, mau lên!”
“Anh, anh làm sao vậy?Sao bọn họ lại bắt anh đến đây?” Lâm Thi Ngữ mịt mù muốn đi về phía trước nhưng lại bị Trác Minh Liệt gắt gao kéo lại. . . “Em không thể đi đến đó!”
“Em không thể bỏ mặc anh trai của em.” Lâm Thi Ngữ quật cường nói.
“Nhưng em đi đến đò rồi thì sao ? Em có thể cứu được anh ta sao?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Chỉ cần cô đến đây, tôi sẽ lập tức thả Lâm Thi An!” Bạch Diệu “ Thứ tôi muốn, có ở trên người cô.”
“Ông muốn gì ở trên người tôi.” Lâm Thi Ngữ không hiểu hỏi.
“Xương!”
Cả người Lâm Thi Ngữ run lên lui về sau một bước.
“Thế nào? Sợ?” Cảm giác được Bạch Diệu đang đến gần Lâm Thi Ngữ tiếp tục lui về phía sau. . . “Tôi thật sự cho rằng tình cảm anh em của các người sâu nặng hơn. Không phải nhà họ Lâm còn một người con trai nữa sao? Sao hôm nay lại không đến?”
Một câu nói của Bạch Diệu nhắc nhở ọi người nhớ đến Phùng Thiếu Diễm hình như hai ngày qua người này chưa từng xuất hiện.
“Thi Ngữ mau đi đi!” Lâm Thi An mở ra cố gắng hết sức kêu to “Đi mau, vĩnh viễn đừng quay về nữa.”
“Anh!” Lâm Thi Ngữ đau lòng, cô dừng lại một chút, nghiêm nghị nói: “ Được tôi sẽ qua đó ông nhất định phải thả anh tôi ra.”
“Thi Ngữ! !” Trác Minh Liệt thất thanh kêu lên “ Em không thể đến đó.”
Lâm Thi Ngữ bất đắc dĩ xoay người nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi!” Rồi xoay người về phía trước tới. Trác Minh Liệt đi theo muốn kéo cô lại nhưng Bạch Diệu lại bật chợt nổ súng. Ông Trác và ông cụ đã lập tức chuẩn bị tinh thần chiến đấu nhanh chóng ẩn mình. Cả đại sảnh chỉ còn sót lại Trác Minh Liệt, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An bị treo ở trên không.
“Tôi đếm đến ba nếu cô không đến đây tôi buộc phải cắt sợi dây này! Bạch Diệu giơ súng lên chân phải Lâm Thi Ngữ di chuyển ! Kèm theo tiếng hét của Trác Minh Liệt đạn của Bạch Diệu cũng nhắm vào anh mà bắn.
Nhìn Lâm Thi Ngữ đã đi về phía trước Trác Minh Liệt hoảng loạn vô cùng nhưng cứ khi nào anh thò đầu ra là súng của Bạch Diệu lại điên cuồng bắn.
Hai mắt nhìn thấy Lâm Thi Ngữ đi đến bên kia Trác Minh Liệt không quản đến bản thân vội vàng vùng dậy. Bạch Diệu và quản gia Bạch bắn sungd liên hồi, trong hỗn loạn Lâm Thi Ngữ bỗng nhiên trở thành cái bia ngăn giữa hai bên. Đối với Bạch Diệu mà nói sống chết của Lâm Thi Ngữ chẳng có quan hệ gì với ông vì vậy mà ông ta cứ thỏa phanh mà bắn trả. Nhưng với Trác Minh Liệt thì không phải vậy anh muốn Lâm Thi Ngữ an toàn.
“ Minh Liệt! Thi An” Vì không nhìn thấy Lâm Thi Ngữ chỉ có thể vô dụng ôm đầu mặc cho cơn mưa đạn gào thét.
“Thi Ngữ ngồi xổm xuống!” Trác Minh Liệt hô to.