Ba năm sau,
7h30 sáng, ánh mặt trời vừa mới xuyên qua tầm mây mỏng. Trong căn biện thự bên cạnh hồ nước vang vọng lên tiếng của một người phụ nữ.
“Trác Diệc Hàng, Trách Diệc Minh! Rời giường!”Một cô gái mặc áo ngủ màu hồng trên đi giày hình con thỏ lần lượt gõ hai phòng cửa phòng. Trên cửa phòng bên trái treo một con rối hình còn hổ còn cửa phòng bên phải treo một chon gấu.
“Nhanh lên một chút, hôm nay là ngày đầu tiên các con đi học không thể đến muộn!”Cô gái nhanh chóng gõ cửa.
“Mẹ, chào buổi sáng!”Cửa phòng bên trái mở ra một cậu bé tám tuổi vô cùng anh tuấn, lười biếng ngáp dài.
“Mẹ con đã chuẩn bị xong rồi!” Cửa phòng bên phải cũng đồng thời mở ra cũng là một cậu bé tám tuổi cực kỳ đẹp trai! Và đã mặc áo sơ mi và quần tây cẩn thận.
“Quả nhiên hiệu suất của Cầu Cầu tương đối cao!”Cô gái cười.
“Mẹ con đã lớn như vậy rồi, mẹ còn gọi con là Cầu Cầu!”Cậu nhóc lầm bầm.
“Được mẹ biết rồi!”Cô gái nâng gương mặt của cậu nhóc lên hung hăng hôn một cái, cậu nhóc còn lại thì dựa nghiêng ở cửa khinh thường cười lạnh.
Không sai nữa ba người này chính là Lâm Thi Ngữ và hai con trai bảo bối của cô. Nhưng bọn họ cũng đã trưởng thành nên ba Minh Liệt đổi cho bọn họ những cái tên vô cùng vang dội, Cầu Cầu tên là Trác Diệc Minh, Mộc Mộc tên là Trác Diệc Hàng.
“Mẹ, cuối tuần này ngày kỉ niệm kết hôn của hai người, mẹ đừng quên đó không ba lại buồn bã mà bỏ nhà trốn đi!”Trác Diệc Hàng khoanh tay cực kỳ giống ba của nó.
“Mẹ biết rồi bảo bối”Thi Ngữ cũng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vui vẻ cười”Được rồi, bây giờ chúng ta cùng lên đường, hôm nay mẹ dẫn các con đi học!”
“Mẹ, mẹ có đi được hay không?”Trác Diệc Minh có chút lo lắng để mẹ lái xe.
“Sao lại không được?”Thi Ngữ tràn đầy tự tin giúp bọn nhoc xách đồ rồi đi xuống tầng.
“Hai tiểu quỷ các con”Thi Ngữ bất đắc dĩ nhìn cái bụng bằng phẳng của mình một chút mà cười. Mặc dù mới mang thai nhưng Minh Liệt đã dặn đi dặn lại hai đứa con trai nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt rồi.
Tài lái xe của Thi Ngữ mặc dù không cao lắm nhưng đưa bọn nhỏ đi học thì vẫn có thể làm được.
“Mẹ, sau này mẹ hãy bảo trợ lý Vương đưa chúng con đi học đi”Trác Diệc Hàng đề nghị”Con rất lo lắng ẹ!”
Thi Ngữ chuyên tâm lái xe không để ý tới con trai, một lúc sau bọn họ đã đến trường tiểu học quy tộc nhất trong thành phố.
Mở cửa xe, hai vị tiểu thiếu gia vô cùng có khuôn cách mà thẳng bước đi ra ngoài. Đồng phục chỉnh tề, khí chất thanh lịch bẩm sinh làm cho bọn họ khác với người thường. Chính vì vậy mà rất nhanh sau đó các tiểu công chúa kia đã nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò. Đôi tay Trác Diệc Hàng đút tui quần đi về phía trước. Trác Diệc Minh thì có vẻ hơi ngượng ngùng đi theo mẹ.
“Này, Diệc Minh nơi này so với nhà trẻ của chúng ta còn lớn hơn!”
“Diệc Hàng sao con lại nói như vậy? Cầu Cầu là anh trai con mà!”Thi Ngữ hỏi.
“Được rồi, anh anh có thích ngôi trường mới này không?”
“Thật không tệ! Hoàn cảnh nơi này anh thích!”Trác Diệc Minh nhìn xung quanh từ trong thâm tâm nói. Trên trán Thi Ngữ chảy đẩu vạch đen, hai tên tiểu gia hỏa này nói chuyện giống y như người trưởng thành! Nhất định là do ba bọn họ dạy.
“Mẹ, mau về đi! Lái xe cẩn thận một chút, cẩn thận em gái trong bụng “Trác Diệc Minh săn sóc nói.”Con sẽ chăm sóc Diệc Hàng thật tốt!”
Thi Ngữ vẫn có chút không yên lòng, nên tìm đến giáo viên của bọn họ nói chuyện một chút rồi mới rời đi.
Nơi này là khu vực phồn hoa nhất của thành phốc có tên là Ngũ Nguyệt, các cửa hàng bán hoa chiếm gần như một nửa con phố. Xe của Thi Ngữ dừng lại ở trước một cửa hàng bán hoa. Cửa hàng này chính là nguồi cung ứng hoa cho cả thành phố Ngũ Nguyệt cũng là nơi làm lúc đầu của cô.
“Chị Thi Ngữ sao hôm nay sớm như vậy!”Con gái của chủ cửa hàng bán hoa lúc đầu- Tiểu Như cũng tới đây nơi này hỗ trợ”Hôm nay chúng ta lại nhận được một lễ vật lớn nha !”Tiểu Như thần bí cười.
“Lễ vật lớn gì?”Thi Ngữ cởi áo khoác, mặc chiếc áo ngoài trắng và đội mũ lên.
“Đây nha”Tiểu Như chỉ chỉ”Nói là đặc biệt tặng cho chị!”
Tiểu Thi nhìn theo, trời ạ có cả một chiếc xe cắm đầy hoa và là hoa Bách Hợp.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Trác Minh liệt.
Thi Ngữ lắc đầu một cái, nói với Tiểu Như: “Hãy tháo hết những bông hoa đó xuống, cho vào nước dinh dưỡng không thể để lãng phí, chúng ta bán chúng đi!”
“Biết chắc là chị sẽ nói vậy nên chúng em cũng đã chuẩn bị xong!”Tiểu Như mang một thùng nược dinh dưỡng lớn ra bắt đầu bắt tay vào việc tháo hoa.
9h30 Lâm Ngữ mở máy vi tính ra phát hiện trong email có thêm hai Email mới, một là của Thẩm Tử Quân, cái còn lại là của anh Thi Kiệt. Hai năm trước Thi Ngữ mới liên lạc được với hai người họ, sau khi nghe bác Phúc kể lại chuyện bọn họ bị tai nạn rất nghiêm trọng sau khi lành thì đều đi ra nước ngoài, cô còn chưa có cơ hội gặp mặt. Lúc đầu Thi Ngữ còn tưởng bọn họ sống cùng nhau nhưng không phải vậy thậm chí bọn họ như là không hề nhớ đến nhau.
“Thi Ngữ tớ sẽ trở về nước ngay lập tức, hy vọng có thể về kịp hôm kỉ niệm kết hôn của cậu, ba năm không gặp tớ rất nhớ cậu, à ở bên này tớ đã có một phòng nhạc riêng cón có một anh chàng rất vừa ý”Trong thư Thẩm Tử Quân viết.