“Mộc Mộc con đã tỉnh chưa?” Tiểu Thi đợi suốt nửa ngày rốt cuộc cũng nhìn thấy Mộc Mộc tỉnh.
Tiểu tử kia gật gật đầu “ Cô nói đều là sự thật sao?” Nó chợt không đầu không đuôi hỏi.
“Mộc Mộc muốn nói cái gì đây?” Tiểu Thi kéo tay nhỏ bé của nó dịu dàng hỏi.
“Cô vừa nói muốn làm mẹ con.”
Tiểu Thi như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) chẳng lẽ mới vừa rồi lúc nó ngủ mê man nghe được lời của cô?
“Mộc Mộc” Tiểu Thi không biết nên làm sao, nói gì lúc này đứa bé này cũng không phải là không biết nhận thức .
“Mộc Mộc không phải có ba sao? ba Mộc Mộc là một người rất tốt.” Mặc dù cô không phải muốn nói như vậy nhưng vì tên tiểu tử trước mắt này cả người còn chưa khỏe mạnh cô thật sự là bất đắt dĩ tạo nên một hình tượng người cha tốt thôi.
“ Ba Mộc Mộc vừa đẹp trai vừa có tiền hơn nữa còn là người tài giỏi. Người tải giỏi giông như các bé học ở mẫu giáo vậy đó( cái nỳ mình cũng…). Anh ta mở ra một Công Ty rất lớn con xem người ba giống như vậy đi đâu mà tìm? Đẹp trai như vậy, tương lai ba nhất định sẽ tìm cho Mộc Mộc một người mẹ tuyệt mỹ….” Tiểu Thi còn chưa nói hết Mộc Mộc liền cúi đầu.
“Thì ra là tôi tốt như vậy?” Trác Minh Liệt đã đưa Cầu Cầu đi học xong rồi lại trở lại phòng bệnh. Anh khoanh tay tựa tại trên cửa phòng cười như không cười nhìn Tiểu Thi.
Tiểu Thi quẫn bách “Cái đó…. Tôi… là nói cho Mộc Mộc nghe anh không cần nghe!”
“Nghe nói phụ nữ đều là ăn ở hai lòng!”
“Không để ý anh! Mộc Mộc ngoan hãy uống thuốc” Tiểu Thi nghiêng đầu không để ý tới anh cầm muỗng nhỏ lên cho Mộc Mộc uống thuốc. Nhưng tiểu tử kia kia lại giận dỗi không ăn việc này sẽ làmTiểu Thi lo lắng. Thật sự chẳng lẽ muốn làm mẹ của nó sao?
“Con trai ngoan sao thế?” Trác Minh Liệt đi tới.
Mộc Mộc đem người xoay vào bên trong.
“ Nó muốn mẹ cho nên Trác tổng tài anh nghĩ biện pháp đi!” Tiểu Thi đem thuốc kín đáo đưa cho anh chính mình muốn đi ra ngoài.
“Không cho đi!” Anh vừa dùng lực làm cho cô lại ngồi xuống.
“Làm sao anh lại làm như vậy!” Tiểu Thi kêu to “Tôi cũng có công việc nha! Anh thật sự coi tôi là bảo mẫu!”
Lúc này Mộc Mộc chợt khóc lớn lên Tiểu Thi cau mày cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đều tại cô làm cho con trai tôi sợ quá mà khóc! Cô phải phụ trách!” Trác Minh Liệt như tên vô lại dường nắm chặt tay Tiểu Thi không thả “Làm bảo mẫu có cái gì không tốt mặc dù hơn khổ cực nhưng so với việc làm của cô thì tiền là sạch sẽ!”
“Anh mới vừa nói cái gì?” Tiểu Thi thất kinh lại hỏi một lần “Anh nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không phải là đang làm việc sinh hộ sao?” Trác Minh Liệt nhẹ nhàng lại hỏi một lần.
Tiểu Thi giơ tay lên thì cho anh ta một tát “Trác Minh Liệt anh thật nhàm chán!”
Trác Minh Liệt sửng sốt một chút tiếp cười lạnh: “Đây cũng không là chuyện gì người ta cũng không nhận ra, nhưng thật là gặp quỷ, mấy ngày nay bị phụ nữ đánh đến tận hai lần.”
Tiểu Thi lạnh lùng nhìn anh một cái mặc dù nói không biết anh ta là từ chỗ nào có được tin tức như vậy nhưng cô cũng không có gì tâm tình gì giải thích cho anh ta. Vì vậy giơ tay lên xoay người đi ra ngoài.
“Các anh chị làm cha mẹ kiểu gì vậy thật là quá đáng, ở nhà ồn ào còn chưa tính vào trong bệnh viện còn cãi nhau khó trách ngay cả đứa bé cũng mang không được!” Y tá đúng lúc tiến vào vừa lúc đụng phải Tiểu Thi bị cô ngăn ở cửa phòng một hồi quở trách Tiểu Thi không nhịn được rớt nước mắt. Thật là tự làm mất mặt!
“ Con anh thật là làm ba mà không có chút trách nhiệm nào!” Y tá đem Trác Minh Liệt đẩy ra tự mình ôm Mộc Mộc lên “Vị này, làm phiền anh hiện tại đi ra ngoài một chút tâm tình đứa bé hiện tại kích động cần trấn an!”
Trác Minh Liệt đầu óc choáng váng được nhác đến ra ngoài chờ anh lại nghĩ đến đuổi theo Tiểu Thi nhưng vào lúc đó thì cô đã lên xe taxi.
“Thật là một phụ nữ kỳ quái rõ ràng đã làm chuyện còn sợ người khác nói sao? Nhàm chán!”
Mộc Mộc ở trong phòng bệnh khóc đến tê tâm liệt phế Trác Minh Liệt ở bên ngoài gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng .Bệnh viện này rốt cuộc có được hay không sao có mỗi một đứa bé mà cũng không giải quyết được!