"Được rồi.
" Kỷ Tùy Chu nhìn Nam Tương thật sâu, muốn dặn dò Nam Tương rất nhiều, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng tất cả đều hóa thành một câu: "Chăm sóc bản thân và con thật tốt, không cần quá vất vả, số điện thoại tôi cho em, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi.
”"Ừm.
" Nam Tương gật gật đầu.
Kỷ Tùy Chu nói tiếp: "Tôi ——"“Lão đại!” Giọng Đại Trung vang lên.
Kỷ Tùy Chu đáp một tiếng, nói: "Tôi đi đây, hiện tại Bì Bì Đường Đường rất dính tôi, tận mắt thấy tôi đi, nhất định sẽ khóc, đừng để bọn họ nhìn thấy tôi, tôi và Đại Trung lén đi từ đường nhỏ.
”Nam Tương gật đầu: "Tôi mang Bì Bì Đường Đường đến đông phòng.
”Giọng Kỷ Tùy Chu căng thẳng: "Được.
”"Bì Bì Đường Đường, tới ăn trái cây nào.
" Nam Tương cất giọng gọi, nâng bước đi về phía đông phòng.
"Mẹ ơi, con muốn ăng quả quả.
" Bì Bì Đường Đường chạy vù vào đông phòng.
Kỷ Tùy Chu liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ, trong mắt chỉ toàn sự không nỡ, xách túi hành lý lặng lẽ đi ra khỏi nhà chính, lại nhịn không được quay đầu nhìn đông phòng thêm một lần.
Chạm phải ánh mắt của Nam Tương ở cửa sổ đông phòng, hai người im lặng không nói gì, Kỷ Tùy Chu cất bước rời đi.
Trong lòng Nam Tương đột nhiên hơi trống trải, vô thức nhìn sang hướng Kỷ Tùy Chu rời đi, cho đến khi Kỷ Tùy Chu khuất bóng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đứng ngay nhà chính nói: "Bì Bì! Đường Đường! Sao hai bạn còn ngồi ăn ở đây! Ba mấy bạn đi làm thuê, đi mất rồi!”Bì Bì Đường Đường vừa nghe, khuôn mặt nhỏ ngơ ngẩn, mấy ngày nay kết thúc ngày mùa, rất nhiều người ra ngoài làm thuê, hai bé mơ hồ biết ý nghĩa đi làm thuê, nhìn khắp bốn phía, không nhìn thấy ba, "Oa" một tiếng khóc lên.
Hai đứa nhỏ cùng nhau chạy ra ngoài, Nam Tương nhanh chóng đuổi theo, kết quả "người tố giác" Cầu Cầu không cẩn thận ngăn cản đường đi của cô.
Trong lòng cô nóng nảy, vội ôm Cầu Cầu sang một bên, tiếp tục đuổi theo Bì Bì Đường Đường.
Bì Bì Đường Đường người nhỏ chân ngắn, nhưng lại chạy rất nhanh, đã chạy khỏi sân thật xa, trên đường nhỏ phát hiện bóng dáng Kỷ Tùy Chu, gào khóc đuổi theo.
"Bì Bì! Đường Đường!” Nam Tương kêu.
Bì Bì Đường Đường giống như hai quả đạn pháo nhỏ lao về phía Kỷ Tùy Chu: "Ba ơi! Đừng đi, ba ơi! Dừng đi mà!”Kỷ Tùy Chu vốn đã! Ngồi lên ghế sau xe đạp, Đại Trung tăng tốc, cảm thấy trẻ con khóc cứ để khóc một trận sẽ nín, nhưng Kỷ Tùy Chu lại xuống xe đạp.
"Ba ơi!" Bì Bì Đường Đường nhào tới, mỗi người ôm một chân Kỷ Tùy Chu, khóc thương tâm muốn chết.
Đôi mắt Kỷ Tùy Chu thoáng cái đỏ lên, khom lưng bế Bì Bì Đường Đường.
Đại Trung dừng xe đạp quay đầu nói: "Lão đại.
”Nam Tương cũng chạy tới: "Xin lỗi, là tôi sơ suất.
”Kỷ Tùy Chu nhìn Bì Bì Đường Đường nói: "Không sao.
”"Lão đại, chúng ta phải nhanh lên, còn phải đổi xe tới thành phố, nếu không sẽ không kịp giờ tàu hỏa.
" Đại Trung thúc giục.
"Các cậu đi trước đi, ba ngày nữa tôi sẽ đi sau.
"“Cái gì cơ?” Đại Trung giật mình.
.