Chương 154
“Đau không?”
“- – Không đau!!” Ôn Hủ Hủ tức giận cố cứng giọng trả lời.
Nhưng đúng là cái miệng hại cái thân!
Tên đàn ông chó đó nghe cô khẳng định không đau.
Trực tiếp lôi cô nếm tới bồn rửa mặt.
Dưới ánh mắt sững sờ của cô, một tay Hoắc Tư Tước cầm lọ thuốc mỡ một tay nâng cằm cô lên: “Há miệng!”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Thật sự trong một giây ngắn ngủi đó, trong đầu của cô chỉ cảm giác có cái gì đó “Ong” như muốn nổ tung mà thôi.
Não cô không thể suy nghĩ được gì, hắn gần người cô đến mức có thể nghe rõ hơi thở của hắn.
Cô ngoan ngoãn há miệng mình ra.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với hắn như vậy.
Không quan trọng là năm năm trước hay năm năm sau.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khống chế được lại loạng nhịp một lần nữa.
Ngay từ đầu Hoắc Tư Tước cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho người phụ nữ này.
Cô quá ngốc, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ngốc như thế này.
Tuy nhiên, khi hắn bóp thuốc trên đầu ngón tay và chạm vào đôi môi mềm mại của người phụ nữ này.
Bỗng nhiên, một loại cảm giác quen thuộc truyền đến.
Hắn ngẩn ra, trong đầu lại lập tức nhớ tới hình ảnh năm năm trước vào cái đêm tân hôn kia.
Hắn, một người đàn ông ít h@m muốn và ít quan tâm đ ến phụ nữ.
Cho nên, năm năm qua người phụ nữ duy nhất hắn chạm vào cũng chỉ có một mình cô.
Hắn nhớ rằng đêm đó hắn bị đánh thuốc nên hắn không thể nhớ rõ được chuyện đêm đó.
Nhưng hắn có nhớ một chút về người phụ nữ mà hắn đè lên người.
Không ngừng đưa đẩy hắn đêm đó, giống như một con mèo.
Đặc biệt là đôi môi của cô, như trái đào hồng ngọt ngào, mềm mại trong suốt như pha lê.
Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in mùi vị của cô.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt ẩm ướt dưới ngón tay mình.
Ngay thời khắc đó hắn lại có loại xúc động muốn hôn lên.
Hắn muốn nhìn xem, khẩu vị của cô có giống như năm năm trước hay không?
“Hoắc…… Tư Tước? Anh làm sao…..vậy?”
Ôn Hủ Hủ không chịu được nữa.
Cô chưa từng đến gần hắn như vậy, hơi thở ấm áp của hắn phảng phất trên mặt cô, một bàn tay của hắn lại nắm cằm cô.
Cô thấy người mình nóng lên, tim đập mạnh đến nỗi cô không dám nhìn vào mắt hắn.
Vì cô sợ, sợ cô nếu tiếp tục như thế này sẽ vô phương cứu chữa mất.
, năm năm trước cũng chỉ vì đôi mắt ấy nó đã khiến cô hối hận đến giờ!
Cũng may sau khi nghe tiếng cô gọi, Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn nhanh chóng hiện có chút mất tự nhiên.
Lập tức, hắn nhấc ngón tay đang bôi thuốc mỡ trên khóe miệng của cô lên rồi vội vàng buông cô ra.
“Sao một người ngu ngốc như cô lại có thể trở thành bác sĩ?”
Sau khi buông cô ra, hắn bước ra khỏi phòng tắm.
Giọng địu trở lại kinh thường cô như trước.
Ôn Hủ Hủ có chút bối rối.
Một lúc sau, khi từ bồn rửa tay đi xuống cô nhìn thấy vành tai mình vẫn đỏ ửng.
Vội mở vòi nước, dùng tay hất từng vốc nước lạnh lên vỗ mặt mình, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.